Chương 19: Ngôi sao thứ mười chín

Tân Hà thốt lên một cách kỳ quái: "Khương Sơ Nghi, cô xem cái gì đấy? Xem chăm chú quá."

"Sao cơ?" Khương Sơ Nghi lặng lẽ tắt điện thoại.

Tân Hà nhìn cô nghi ngờ: "Hỏi cô đang lén xem cái gì."  

"Không có gì." Khương Sơ Nghi cầm đũa lên, che che giấu giấu, "Xem tin tức thôi mà."

Tân Hà tiếp tục hỏi tiếp: "Tin gì cơ?"

"Tin nóng xã hội này nọ thôi." Cô nói sang chuyện khác, "Cô gọi điện lâu thế, có chuyện đột xuất à?"

"À, không có việc gì đâu." Nhìn Tân Hà có vẻ không có hứng thú lắm, uống một hớp nước trái cây: "Quản lý tìm tôi bàn phim mới, cái bộ <Mưa tháng chín> ấy."

Khương Sơ Nghi à một tiếng, tỏ vẻ đã biết, cúi đầu tiếp tục ăn.

Tân Hà nhíu mày, đặt ly xuống: "Cô à cái gì mà à, đáp tôi cho có lệ thôi đúng không?"

Khương Sơ Nghi: "…"

Cô dở khóc dở cười, cô phát hiện Tân Hà là một cô nàng vừa kỳ lạ vừa mong manh dễ vỡ. Không vui thì nói chuyện cũng thẳng thắn, trong giới đồn đại cô ấy có bệnh công chúa, bị đánh giá bệnh ngôi sao chắc cũng là vì điều này.

Khương Sơ Nghi kiên nhẫn giải thích với cô ấy: "Tôi nào có đáp có lệ, cái này thuộc về bí mật công việc, tôi hỏi thăm thì không hay đâu."

"Có gì mà bí mật." Tân Hà xùy một tiếng: "Cô không phải cũng muốn vào đoàn với tôi sao."

"Hả?"

Khương Sơ Nghi ngây ngốc: "Tôi vừa mới gặp đạo diễn một lần thôi, cũng chưa đi thử vai thì làm sao cùng vào đoàn với cô được."

Đôi môi đỏ của Tân Hà vểnh lên, trên mặt là biểu cảm "Tôi đây đỉnh vãi chưa, biết điều thì mau chạy tới ôm đùi tôi đi", giọng điệu rất kiêu kỳ: "Sao đấy? Tôi nói cô có thể vào đoàn là vào."

Này, đây là cảm giác được cưng chiều sao…

Khương Sơ Nghi lớn như vậy rồi, thế nhưng lại được lĩnh hội trải nghiệm làm cô vợ nhỏ của chủ tịch bá đạo trên người một cô gái là như thế nào.

Khương Sơ Nghi đùa lại: "Sao cô tốt với tôi thế?"

"Cô chớ có tự luyến." Tân Hà trả lời.

Cô làm bộ nghi hoặc: "Chẳng lẽ trước kia tôi từng giúp cô sao?"

"Cô từng giúp tôi mà."

Cô không ngờ cô ấy đáp lại như thế, Khương Sơ Nghi dừng một chút: "Hả? Cái gì? Tôi giúp cô hồi nào."

"Không phải trước đó chúng ta đi quay phim cô đã từng giúp tôi rồi mà." Tân Hà thuận miệng đáp: "Cô đừng nghĩ nhiều, cô có nói quản lý của cô rất hứng thú với cái bánh này sao, với tôi mà nói thì chỉ cần mở lời thôi, cô cứ tranh thủ vui đi."

Khương Sơ Nghi không nói gì cả.

Nhìn cô không nói gì, biểu cảm khó mà nói là vui sướng, Tân Hà nảy lên nghi ngờ.

Lời mình nói có vấn đề gì sao? Có phải giống như đang làm người bố thí không? Không lẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy rồi?

Nghĩ thế, Tân Hà ho một tiếng, rồi thêm vào hai câu khô khan, "Thì là, cô đừng cho rằng tôi nói chuyện khó nghe nhé. Chỉ là tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của cô vốn đã tốt, tuy rằng có flop một chút, nhưng mà độ nổi tiếng cũng chả có gì quan trọng lắm, cạnh tranh công bằng thì chắc chắn mạnh hơn đám gà chỉ biết trát son trát phấn, chú Lê vốn đã rất thưởng thức đạo diễn Tần, cô lại là học trò của ông ấy, bộ phim này hẳn sẽ suy xét đến cô thôi."

Khương Sơ Nghi nghiêm túc nghe Tân Hà lắp bắp lên tiếng, biết cô ấy đang hiểu lầm, cô mím môi cười, giải thích: "Tôi không có buồn gì cả, cũng không thấy cô nói chuyện khó nghe, tôi chỉ đang rất cảm động thôi. Cô nói kỹ năng diễn xuất của tôi tốt nên xứng đóng bộ phim này, tôi thấy cô là người tốt, không hề giống bên ngoài bàn tán tí nào."

Những lời cô nói đều là thật lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!