Chương 18: Ngôi sao thứ mười tám

Khương Sơ Nghi lấy điện thoại ra, tìm WeChat của Tân Hà.

Ảnh đại diện của cô ấy là một chú heo đáng yêu màu hồng phấn ngồi trên một micro màu xám.

Khương Sơ Nghi nhắn cho cô ấy: [Người đại diện nói với tôi gần đây cô mới tiếp xúc với IP <Mưa tháng chín> phải không, hôm nay tôi gặp đạo diễn Lê, ông ấy nói cô khen tôi, cảm ơn cô nha hoa sen nhỏ!]

Sau khi nhắn xong, Khương Sơ Nghi cất điện thoại vào, cũng không ngóng trông cô ấy có thể trả lời ngay.

Khác với người rảnh rỗi như cô, tuy Tân Hà không đình đám như Tây Bạo, nhưng trong dàn nữ diễn viên thế hệ mới vẫn nổi như cồn, quanh năm suốt tháng đều bận rộn tối mặt. Nếu Khương Sơ Nghi nhớ không lầm, hình như tròn một năm trước cô ấy vào đoàn liên tục, trên đường thậm chí còn đi quay mấy chương trình giải trí.

Đón xe về nhà, Khương Sơ Nghi dạo siêu thị dưới lầu một vòng, chọn vài mẻ trái cây mới, thêm tí cà phê và sữa bò.

Chờ cô ôm đống đồ lên lầu, dọn dẹp mọi thứ xong mới lấy điện thoại ra, cô mới phát hiện nửa tiếng trước Tân Hà mới trả lời mấy tin nhắn, còn thêm hai cuộc gọi nhỡ.

Tân Hà: [Cái gì mà hoa sen nhỏ? Quê gần chết! Ai cho phép cô gọi tôi thế hả?]

Tân Hà: [?]

Tân Hà: [Ba phút rồi nha, cô dám không trả lời tôi luôn?]Khương Sơ Nghi dở khóc dở cười, gọi lại cho cô ấy.

Tút tút tút đợi mười mấy giây, trước khi cúp máy tự động thì bên kia mới nhấc máy, Tân Hà từ từ lên tiếng.

Khương Sơ Nghi dùng vai kẹp lấy điện thoại, kéo cửa tủ lạnh ra: "Cô gọi cho tôi có việc gì à?"

Tân Hà hừ hừ: "Tôi gọi cho cô là vì cô không trả lời tin nhắn của tôi."

"Ừm hửm, thế à." Khương Sơ Nghi mỉm cười, "Khi nãy tôi không xem điện thoại, tôi nhắn là vì muốn cảm ơn cô thôi."

"Dừng giúp, buồn nôn muốn chết."

Cô nhạy bén nhận ra Tân Hà lại bắt đầu không được tự nhiên, Khương Sơ Nghi suy đoán, nói không chừng cô ấy đang thẹn thùng ư? Chỉ nghĩ thế thôi thì cô cũng đã thấy vui.

Khương Sơ Nghi nghẹn cười: "Tôi thật sự cảm ơn cô rất nhiều, với độ nổi tiếng của tôi hiện tại thì không thể nào tiếp xúc được với kịch bản tốt như vậy, không biết cô đã nói gì mà đạo diễn Lê đồng ý gặp tôi, đây là cơ hội dù chỉ là thử vai nhưng đã vô cùng quý giá."

Nghe cô nói thế, ngược lại Tân Hà im lặng vài giây. Cô ấy ở đầu bên kia chậc một tiếng, "Sao cô trung thực thế hả? Cứ ngốc ngốc sao á, không thông minh tí nào, sao mà lăn lộn trong cái giới này được?"

Khương Sơ Nghi: "Tôi là ăn ngay nói thật mà."

"Cô cũng đừng tâng bốc tôi quá, cảm ơn cái gì mà cảm ơn, cô là học trò của Tần Đồng mà thiếu tí tài nguyên này à?"

Khương Sơ Nghi: "…"

Vừa nói xong, hình như Tân Hà cũng nhận ra gì đó, cô ấy lập tức giải thích, "Tôi không phải nói xéo gì nha, việc đấy, cái tin đồn nhảm khi cô còn vị thành niên, tôi cũng ghét lắm."

Khương Sơ Nghi nhớ tới hồi đi quay phim, hot search dội nước bẩn lên cô và Tần Đồng bị đẩy lên, đó cũng là lần đầu tiên Tần Hà chủ động tới nói với cô đôi câu.

Tân Hà có ý tốt, chỉ là cô ấy không biết an ủi người khác, từ nhỏ đã được bảo vệ kỹ càng, quen tính kiêu ngạo, EQ như luyện thành quen, trong cử chỉ còn thiếu đi sự chân thành.

Cho nên khi nói chuyện tử tế với người ta mà nhiều lúc cũng hơi có vẻ đáng ghét kỳ kỳ, làm Cao Nịnh ghét bỏ cô ấy một thời gian, vẫn luôn hiểu lầm cô ấy.

Khương Sơ Nghi ừ một tiếng, "Không sao đâu, tôi không mỏng manh dễ tổn thương vậy. Tôi biết cô tốt bụng mà."

Tân Hà thuận miệng hỏi: "Cô đang làm gì đấy?"

"Tôi mới vừa về nhà thôi."

"Cô không bận thì tới đón tôi tan ca được không? Tiện thể mời tôi bữa cơm."

"Tôi mời cô ăn cơm?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!