Khương Sơ Nghi gật đầu: "Được chứ."
Nửa điếu thuốc, Tông Dã hút rất chậm, vừa vặn nghe xong bài hát.
Anh ngậm điếu thuốc, tựa vào ghế, dáng vẻ hít mây nhả khói trông rất khác thường ngày. Thả lỏng, trên người có loại khí chất rất mâu thuẫn, dịu dàng lười biếng, ẩn trong đó là tính xâm lược.
Thỉnh thoảng Khương Sơ Nghi có nhìn qua, cảm thấy có chút xa lạ, không dám nhìn anh lâu. Cô không hiểu tiếng Quảng Đông, cho nên không hiểu lời bài hát, cô chỉ cảm thấy trong giọng hát là niềm đau thượng bất đắc dĩ.
Cuối cùng, bài hát kết thúc, điếu thuốc trụi tàn.
Chờ hết mùi khói, cửa sổ xe kéo anh. Tông Dã vuốt tay, kéo hộp đựng đồ trên xe tìm một túi khăn ướt, rút vài tờ ra.
Hàng mi anh rủ xuống, anh từ từ dùng khăn giấy lau tay, động tác rất tỉ mỉ.
Khương Sơ Nghi nhìn lướt qua động tác của anh, nhìn kỹ mới phát hiện ra.
Tông Dã sợ mùi thuốc trên tay dính vào chăn của cô sao…
Cô cảm thấy ấm áp, nói nhỏ: "Anh không cần kỹ tới thế đâu mà."
Tông Dã nhếch môi cười, đưa tay ra hiệu.
Khương Sơ Nghi lập tức đưa đồ trong lòng qua cho anh.
Anh nhận lấy, hình như có vẻ hứng thú với tấm chăn xù xù này, tay anh vuốt v3 tai thỏ dài bên trên.
Khương Sơ Nghi nhắc nhở: "Cái này có thể đắp lên đùi."
Tông Dã làm theo.
Không hiểu sao, cô cảm thấy kiêu ngạo: "Ấm lắm đúng không?"
"Rất ấm." Tông Dã trả lời như thế.
"Trợ lý của anh đâu rồi?" Lúc này Khương Sơ Nghi mới phát hiện có gì đó sai sai: "Sao có một mình anh thế?"
"Ở Quảng Châu rồi."
Gần cuối năm, như đám Triệu Quang Dự có hoạt động liên tục, huống chi là mấy người Tây Bạo này, có thể tưởng tượng họ bận đến mức nào.
Có một nghi vấn hiện lên trong lòng Khương Sơ Nghi.
Tông Dã mặc đồ tây, rõ ràng là mới tham gia hoạt động xong chưa kịp thay quần áo, rồi tới đây.
Anh sẽ không bay trở về Thượng Hải chỉ để ăn một bữa với cô đó chứ…?
Cô nghĩ thế, rồi lại cảm thấy khả năng này không lớn. Một suy nghĩ vô lễ nhanh chóng bị cô xua đi.
"Tí nữa anh đi Hồng Kiều hay là Phổ Đông?"
"Hồng Kiều."
"Cách đây còn rất xa." Khương Sơ Nghi cầm điện thoại xem giờ, anh cùng lắm chỉ nghỉ được một hai tiếng là phải xuất phát.
Tông Dã nghiên cứu khăn quàng cổ gấu nhỏ trên tay, hỏi cô: "Cái này đeo thế nào?"
"Phía trên có cái nút phải thắt lại, rồi mới thả ra được. Mũ thì đội lên, hai dây này cài chặt lại, có thể che nắng nữa đó!"
Khương Sơ Nghi cũng giống với mấy cô gái khác, rảnh rỗi là rất thích lên Taobao chọn một vài món đồ đáng yêu. Bởi vì tính chất công việc, cô thường xuyên không về nhà, cho nên tích trữ rất nhiều món đồ có thể ngủ trên đường đi, vẫn là tính tình thiếu nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!