Mãi cho đến khi Tông Dã vươn tay giúp cô mở cửa xe, Khương Sơ Nghi còn sững sờ.
Ngồi trên ghế phụ, thắt dây an toàn xong.
Chuyện giữa Tông Dã và Khương Sơ Nghi gần đây đã làm toàn cõi mạng nháo nhào, nên tất nhiên Khương Sơ Nghi muốn cố gắng tránh hiềm nghi, cô không nhắc tới lựa chọn "anh tới một mình đi ăn với cô."
Cô không thể nào chuẩn bị tâm lý ở nơi chỉ có riêng hai người, trong lúc nhất thời cô hơi khẩn trương.
Cô lén nhìn bàn tay Tông Dã đang đặt lên tay lái, hơi cúi người, rồi bấm dẫn đường. Khương Sơ Nghi không tự chủ ngồi thẳng lên, tay đặt lên đầu gối.
Tông Dã vừa nhìn qua, thấy cô ngồi rất nghiêm chỉnh, hai tay đặt lên đầu gối, mắt nhìn về phía trước, khăn quàng cổ mềm mại xù xù che kín mặt, nét mặt hệt như học sinh tiểu học nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài.
Anh không khỏi cười một cái: "Lạnh lắm à? Tôi mở lò sưởi nhé."
Khương Sơ Nghi gật đầu, chậm rãi nói cảm ơn.
Tông Dã: "Không cần cảm ơn."
Anh nhìn ánh đèn phản quang trên kính xe, động tác gạt cần thuần thục, dẫm lên chân ga.
Tuyết hòa vào mưa từ từ tuôn rơi, Khương Sơ Nghi nhìn xe từ từ rẽ trái rồi phải, trong xe vô cùng yên tĩnh làm cô không dám thở quá mạnh.
"Sơ Nghi." Tông Dã bỗng gọi cô.
"Hửm?"
Có thể là do Tông Dã gọi quá tự nhiên, thế mà Khương Sơ Nghi không phát hiện cách anh gọi cô trở nên quen thuộc tới vậy. "Có thể giúp tôi xem chỉ đường không?" Anh nhìn con đường trước mặt, khóe môi đẹp đẽ nhếch lên: "Mắt tôi cận nhẹ."
"Anh không đeo kính áp tròng sao?"
"Có đeo, mà ban đêm nhìn hơi mờ."
"Đeo, buổi tối xem đồ vật sẽ mơ hồ một chút." Tông Dã nói, "Nhưng mà không ảnh hưởng tới việc lái xe."
"Ừm." Khương Sơ Nghi ngoan ngoãn thò lại gần, thông báo cho anh: "Một trăm mét nữa có một đèn đường, sau đó quẹo phải."
Tông Dã cởi áo vest ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi sạch sẽ gọn gàng.
Tay phải anh đặt lên tay lái, ngay cổ tay có hai nút áo được cài kín kẽ, từ mu bàn tay đến từng khớp xương đều thon dài rõ ràng, tất cả rơi vào ánh mắt của Khương Sơ Nghi.
Cô không kìm được nghĩ tới những phán đoán về Tông Dã trên mạng.
Lúc rảnh rỗi Khương Sơ Nghi có tìm kiếm về anh, nằm trong ổ chăn đọc bài của fan trên Weibo, gương mặt nhỏ dần đỏ lên.
Trong những mẩu truyện tưởng tượng, anh dùng tay mình để đùa giỡn các thứ, cảm giác miêu tả ra hình tượng ấy quá mạnh mẽ làm cô lập tức nhớ đến.
Tông Dã là một ngôi sao nam dịu dàng đứng đắn, hiếm khi nào làm chuyện khác người, trên người anh mang theo một loại khí chất đè nén rất diệu kỳ, trái lại làm người ta sinh ra cảm giác muốn chiếm lấy. Mỗi lần nhìn Tông Dã mặc tây trang nghiêm chỉnh, những dòng chữ ấy ấy lại hiện ra. Không biết khi anh học thói hư, bị lây nhiễm, hãm sâu vào d*c vọng thì sẽ có dáng vẻ thế nào…
"Cô nóng lắm à?"
Khương Sơ Nghi rời ánh mắt rình mò của mình khỏi tay anh, giả vờ bình tĩnh: "Nóng gì cơ?"
"Tôi nói…" Xe từ từ dừng trước đèn giao thông, ánh mắt Tông Dã dừng trên gò má ửng đỏ của cô: "Cô nóng à."
"Tôi nóng lắm à?" Khương Sơ Nghi lúng túng trả lời anh: "Đúng là có hơi nóng thiệt."
Tông Dã dò hỏi: "Tôi hạ nhiệt độ nhé?"
"Không cần đâu không cần đâu." Khương Sơ Nghi không dám đối diện với ánh mắt anh, cô vội kéo khăn choàng xuống, miễn cưỡng đáp: "Vậy là được rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!