Chương 14: Ngôi sao thứ mười bốn

"Mời… cơm ư?"

Dường như là ngay lập tức, Khương Sơ Nghi liền nhớ tới chiếc bánh hồi còn ở Ý. Khi nhóm Tây Bạo hỗ trợ livestream tuyên truyền của "Thành Kính Chi Nhận", cô đã từng hứa khi nào về nước thì nhất định sẽ mời họ một bữa.

Do dự một lát, cô đồng ý: "Chuyện livestream hồi trước đó, lẽ ra tôi nên mời mọi người một bữa mới được chứ, nay đúng lúc rồi."

Vừa tính toán trong lòng, Khương Sơ Nghi chu đáo thêm vào một câu: "Mọi người thích ăn gì? Có ăn kiêng không?"

Tông Dã không nói một lời.

Tín hiệu không tốt ư?

Khương Sơ Nghi ngờ vực ho một cái.

Ngăn cách, giọng anh từ loa vang ra: "Gì cũng được, chọn cái mà cô thích là được rồi."

"Được thôi."

***

Nồi lẩu đang sôi ùng ục, Trần Ức nhìn lướt qua là biết suy nghĩ của Khương Sơ Nghi không ở nơi đây.

Lần thứ ba cô làm rơi miếng đậu hũ, cuối cùng Trần Ức không nhịn được nữa mới nói: "Mày sao vậy? Chưa nghĩ thông nữa à?"

Khương Sơ Nghi cắn đũa, mờ mịt không hiểu: "Sao cơ?"

"Mày nhìn mày đi, nhìn là biết trong lòng đang có tâm sự." Trần Ức thở dài, đặt cái muỗng trong tay xuống: "Nói đi, lại xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không có gì hết. Tao chỉ đang nghĩ xem nên mời người ta đi chỗ nào ăn."

"Mời ai ăn?" Triệu Quang Dự gắp thịt bỏ vào miệng, ồm ồm nói: "Lịch trình của ngài chưa đủ nhiều à."

"Mày quan tâm nhiều thế làm gì."

Khương Sơ Nghi một tay chống cằm, suy nghĩ xem có nên gọi Tân Hà ăn chung không.

Sóng gió vẫn chưa lắng hẳn, mời họ đi ăn thì nhất định phải chọn một nơi ổn thỏa.

Nghĩ là làm, cô mở danh bạ tìm Cẩm Thanh – trợ lý của Tần Đồng. nhắn hỏi anh ấy xem có chỗ nào riêng tư hay không, cô muốn mời người ta đi ăn.

Cẩm Thanh: [Anh biết có một bếp trưởng người Nhật hai ngày nữa sẽ đến Thượng Hải giao lưu, thời gian dự tính cỡ nửa tháng, nếu em cần thì để anh đặt trước cho.]

Khương Sơ Nghi: [Vâng ạ, cảm ơn anh nhé! Đợi tí nữa em xác nhận giờ giấc với bạn em xong thì sẽ nhắn cho anh.] 

Cẩm Thanh: [Được.]

Khương Sơ Nghi: "Đúng rồi anh Thanh, gần đây sức khỏe của thầy ổn không ạ? Vài hôm nữa em định đi thăm ông ấy, có tiện không ạ?]

Cẩm Thanh: [Sức khỏe vẫn ổn, em tới thì ông ấy sẽ vui lắm đấy.]

Khương Sơ Nghi: [Vâng ạ.]

"Mày đừng có mải chơi điện thoại khi đang cơm nước được không đấy."

Nghe thấy giọng điệu lành lạnh của Trần Ức, Khương Sơ Nghi chột dạ đặt di động xuống, cười cười: "Không có việc gì đâu mà, tao ăn đây ăn đây, không chơi nữa."

Khương Sơ Nghi đứng lên, gắp món kho bỏ vào chén Trần Ức và Triệu Quang Dự, ân cần nói: "Hai đứa ăn cái này đi, ngon lắm."

Trần Ức: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!