Lần đầu tiên nắm tay người khác lâu tới vậy ư? Hồi hộp ư?
Phản ứng đầu tiên của Khương Sơ Nghi chính là không tin, buột miệng thốt ra một câu nghi ngờ của chính cô: "Không lẽ hồi cấp ba anh chưa từng yêu đương sao?"
Tông Dã lộ vẻ sững sờ hiếm thấy: "Tôi không học cấp ba."
Khương Sơ Nghi: "…"
Chân thành quả nhiên đòn sát thương lớn nhất.
Cô muốn nói rồi lại thôi, áy náy xin lỗi lí nhí: "Tôi xin lỗi nhé."
Tông Dã ừ nhẹ một tiếng, cụp mắt xuống tránh đi ánh mắt của cô.
Nhìn dáng vẻ "cô đơn" của anh, Khương Sơ Nghi đột nhiên hối hận cái miệng lanh lẹ của mình, không kiềm được an ủi: "Không sao đâu mà, cái nghề này của chúng ta đâu có mấy người học hành nhiều. Anh nhìn tôi xem, tuy là cũng đi học này kia, nhưng mấy năm qua bận rộn lắm, ít khi tới trường nữa, thế thì cũng tương đương một đứa nửa mù chữ rồi."
Nói xong, cô thiệt tình bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, không phải tôi nói anh không học hành, dù gì mỗi ngành nghề đều cần có chuyên môn riêng mà! Anh chơi bass và guitar đều rất khá, chứng minh vô cùng có thiên phú về nhạc cụ, tôi thường trộm nghe anh hát nữa đó."
Một khoảnh lặng im lặng lan tràn, Tông Dã khẽ nghiêng đầu, nhìn cô đang ngồi bệt dưới đất rồi tận tình khuyên bảo cô: "Cảm ơn cô đã an ủi, tôi không sao đâu mà."
Thế nào vẫn có cảm giác có gì đó…
Ký Khải đang ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa nên cậu ấy nghe hết những gì anh nói rất rõ ràng.
Cậu ấy xém nữa đã phun ra, vội quay đầu nhỏ giọng hỏi Vương Than: "Cậu nghe thấy không? Tông Dã còn dám nói cái kiểu đó, có thấy buồn nôn không trời."
Vương Than không thèm để bụng: "Nghe thấy rồi, cố ý giả vờ ngây thơ."
Hình như Ký Khải cũng thấy thế, cậu ấy gật đầu: "Nói tới mấy cái này thì đúng chỉ có cậu ta là lành nghề nhất, con mẹ nó đúng là nam mưu mô."
Chờ nam mưu mô trở về, Ký Khải khoác vai anh: "Người anh em."
Tông Dã hất cái tay đang khoác lên vai anh ra: "Sao?"
Ký Khải cố ý ghét bỏ anh: "Nắm có cái tay mà cũng hồi hộp hả? Chưa từng nắm tay à?"
Biểu cảm của Phục Thành ra vẻ châm chọc: "Trai tân cuối cùng của giới giải trí không phải cậu ta thì không còn ai khác."
Tông Dã nghe xong thì cười khẽ, cũng không thèm tức giận.
Im lặng vài giây, anh mỉm cười, giọng điệu dịu dàng: "Cậu nói thế thì có vẻ cũng không thành vấn đề gì."
Khương Sơ Nghi đang ngồi ở một nơi khác vẫn không biết tình huống bên này, cô còn đang trong tâm trạng tự suy xét bản thân.
Gần đây EQ của mình cũng thấp quá rồi, sao mỗi lần nói chuyện đều dẫm trúng vết thương lòng của người khác thế nhỉ.
Về sau nhất định phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô nhớ tới mấy lời tám chuyện mà Tân Hà kể với cô.
Tông Dã yêu thầm một cô gái đã lâu?
Cô thật sự không nghĩ ra, cô gái có thể làm Tông Dã thầm thương trộm nhớ là kiểu người như thế nào.
Nếu cô gái này biết mình đã từng được ngôi sao lớn tài hoa thích thầm thì có nằm mơ cũng cười đến tỉnh lại.
Khương Sơ Nghi ngẩng đầu đi xem Tân Hà.
Mới nãy cô ấy mới bị đạo diễn la rầy trước mặt một đám người, rõ ràng đang hơi bị tự ái. Cô ấy ngồi một mình, trên tay còn đang nắn vuốt cuốn kịch bản, cũng không biết là có đang đọc hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!