Chương 11: Ngôi sao thứ mười một

Tông Dã ừ một tiếng có lệ, khẽ cúi đầu: "Là do tớ nghe nhầm rồi."

Phục Thành: "…"

Thấy dáng vẻ anh là kiểu dầu muối không ăn, Phục Thành nghiêm mặt, nét mặt lại lạnh xuống âm mấy độ.

Khương Sơ Nghi làm một động tác tay hướng về bên ấy, ý bảo Tông Dã đọc tin nhắn: [Phục Thành vẫn còn giận sao?]  

Tông Dã: [Cậu ta không sao đâu.]

Khương Sơ Nghi tiếp tục đánh chữ: [TAT vậy là tốt rồi! Đúng rồi, vụ livestream hai ngày trước có gây ra phiền phức cho mọi người không? Tôi vừa thấy chuyện đó lên hot search, thật sự không biết nên cảm ơn mọi người thế nào đây.]  

Tông Dã: [Chuyện nhỏ thôi mà. Nếu muốn cảm ơn, đợi về nước rồi mời chúng tôi ăn một bữa cơm.] 

Khương Sơ Nghi nhìn tin nhắn này chăm chú, đột nhiên cảm thấy mình thật sự như như lời Trần Ức nói.

Cô cũng có mặt mũi quá.

Nhiều người muốn gặp mặt Tây Bạo một lần cũng khó khăn, thế mà có một ngày cô mời được mấy người này ăn cơm.

Mặc kệ anh có phải đang khách sáo hay không, Khương Sơ Nghi vẫn là cảm ơn thật lòng, trả lời lại: [Được chứ, đến lúc đó chờ mọi người rảnh thì cùng tụ họp ăn một bữa, tôi mời khách nhé.] 

Đang chuyên tâm gõ chữ, đột nhiên Tân Hà hỏi một câu: "Còn cười nữa, cô dễ cười thế hả."

"Hả?" Lúc này Khương Sơ Nghi mới phát hiện ra khóe môi của mình đang nhếch lên, cô giải thích: "Tôi không có cười cô với Phục Thành đâu."

"Chứ đang xem gì mà cười đấy?" Tân Hà chợt thò qua.

Khương Sơ Nghi không kịp phòng bị, cô ấy liếc mắt một cái là thấy được lịch sử trò chuyện trên điện thoại.

"Hở? Cô với Tông Dã?"

"Xuỵt xuỵt xuỵt!" Khương Sơ Nghi liếc nhìn xung quanh, may mắn không ai chú ý động tĩnh ở chỗ này: "Nói nhỏ chút."

"Chột dạ cái gì đây?" Tân Hà hừ một tiếng rồi cười, tựa lưng vào ghế: "Hai người thân quá nhỉ, thêm WeChat luôn rồi."

"Cũng tạm thôi."

"Hai người ai thêm ai."

Khương Sơ Nghi ăn ngay nói thật: "Tôi thêm anh ấy."

"Vậy mà nói quan hệ vẫn tạm được à? Tôi với cậu ta quen biết sáu năm, hai chúng tôi còn chưa thêm WeChat." Tân Hà uống tí nước, chậm rãi nói: "Hơn nữa cô và cậu ta nói chuyện thôi mà mắc gì cười trộm, đừng nói là cô thích cậu ta đấy nhé?" 

"Không không không." Khương Sơ Nghi sốc vì mấy lời này, lập tức phủ nhận: "Không thể nói lung tung được."

Cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, hình như Tân Hà yên tâm hơn, lười nhác đáp: "Vậy thì được." 

Khương Sơ Nghi không là kiểu người thích xía vào chuyện riêng tư của người khác, không biết vì sao, cô thấy trong lời nói của Tân Hà có hàm ý khác, không khống chế nổi lòng hiếu kỳ, cô hỏi thêm: "Sao thế? Tông Dã có… bạn gái à?"

Tân Hà: "Đó thì cũng không phải, cậu ta vẫn luôn không có bạn gái."

Cô ấy đặt ly nước xuống, ngoắc tay với Khương Sơ Nghi.

Khương Sơ Nghi nghe lời cúi người qua.

Tân Hà tiến sát bên tai cô: "Tôi nghe Phục Thành nói, Tông Dã có thích một cô gái đã nhiều năm rồi, có lẽ không phải trong giới của mình, nhiều khi là bạn học? Cũng chưa từng nghe cậu ta nhắc tới."

Khương Sơ Nghi: "Cô chưa gặp luôn à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!