Chương 10: Ngôi sao thứ mười

Tân Hà, Phục Thành?

Cô đây đã bất cẩn va vào một drama kinh thiên động địa rồi sao…

Ngoại trừ Khương Sơ Nghi ra thì nhìn mấy người còn lại giống như đã quen. Vương Than ngáp một cái: "Lâu vậy mà vẫn còn nháo nhào à."

Bọn họ đẩy cửa đi vào.

Viền mắt Tân Hà đỏ ửng, vòng eo mảnh khảnh hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ còn vệt nước mắt. Cô ấy im lặng ngồi trên ghế.

Biểu cảm của Phục Thành vẫn hờ hững, không khác biệt lắm so với ngày thường.

Khương Sơ Nghi ăn bữa cơm này như đang ngồi trên đống lửa. 

Đè nén sự chấn động trong lòng, cô cố gắng vờ bình tĩnh như những người khác. 

Dù Ký Khải nói luyên thuyên không ngừng, nhưng bầu không khí vẫn xấu hổ rất rõ ràng. Trò chuyện được câu có không, sự im ắng ngột ngạt cứ tiếp tục lan tràn.

Tân Hà ăn hai miếng rồi bất động.

Cô ấy ngồi im không nói lời nào, Khương Sơ Nghi chủ động nói chuyện, cẩn thận hỏi Tân Hà: "Cái bông cải xanh cũng ngon lắm, cô có muốn nếm thử không?"

Tân Hà im lặng nhìn cô một cái, cảm giác sắp khóc tới nơi.

Khương Sơ Nghi im lặng, quên đi, cô vẫn nên chú tâm ăn cơm thôi.

"Cô thích ăn bông cải xanh sao?" Tông Dã hỏi.

"Cũng thích." Khương Sơ Nghi cố gắng khuấy động không khí: "Đây đều do anh nấu sao?"

"Sao vậy?"

"Không có gì, tôi chỉ thấy hơi xấu hổ tí thôi." Cô cũng không keo kiệt mà buông lời khen ngợi: "Anh lợi hại quá chừng." 

Tới bây giờ cô chỉ biết nấu mì gói.

Con trai biết nấu cơm rất ít, ngôi sao thì càng khỏi phải nối, ít nhất thì cô chưa từng gặp ai.

Tông Dã cười cười: "Lúc còn bé, điều kiện trong nhà không tốt, tới cấp 2 thì tôi bắt đầu tự học nấu cơm."

Giọng điệu của anh rất thản nhiên, nhưng ngược lại làm Khương Sơ Nghi sửng sốt, cô không tự chủ nhìn về phía anh, trong một lúc không biết nên nói gì.

Vương Than không hề có một chút gợn sóng nào, thuận miệng đáp lại một câu: "Trẻ nhà nghèo khó thường tự lo liệu việc nhà từ sớm."

Cô nhớ lại, lúc trước Nhĩ Nhĩ đã đề cập với cô vài câu, Tông Dã hồi nhỏ từng hát rong bên đường, có khả năng hoàn cảnh gia đình hơi khó khăn.

Hồi trước Tần Đồng đã từng dặn dò cô, lăn lộn trong cái nghề này cần EQ cao, khi giao du ở bên ngoài thì lúc nào cũng phải chú ý đừng phạm vào kiêng kị của người ta. Dù những người đó nhìn đẹp đẽ lịch sự thì ít nhiều gì cũng sẽ có quá khứ không mấy vẻ vang không muốn bị người ta nhắc tới. 

Cho nên ở đâu thì Khương Sơ Nghi cũng rất biết điều, quen nói lời xã giao.

Đối với cái nghề làm ngôi sao này mà nói, ao ước hư vinh cũng không nhất định là mang nghĩa xấu, sau khi tích lũy một vốn tài nguyên nhất định thì thứ mọi người theo đuổi cũng chính là sự tôn trọng và thể diện này.  

Mà dường như chính bản thân Tông Dã không để ý việc này lắm, cũng không cảm thấy xuất thân nghèo khó của mình là chuyện mất mặt.

Thật ra cho tới bây giờ, mấy người Tây Bạo đều gợi cho cô cảm giác không tệ tí nào.

Tiếp xúc rồi mới phát hiện, bọn họ có thầm kiêu ngạo thì thật ra cũng không có gì quá to tát, họ làm người chân thành, không có cảm giác cao ngạo và xa cách của ngôi sao lớn, không hề có cảm giác làm màu. 

Đương nhiên, ngoại trừ Phục Thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!