Chương 9: (Vô Đề)

09

Vào một buổi tối nào đó sau khi Trần Mục Lễ dọn đi, tôi đang chuẩn bị nằm xuống thì bất ngờ thấy Mi Mi mặc bộ đồ ngủ, đứng ở cửa, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm.

"Mẹ, có phải mẹ đã đuổi bố đi không?"

Ánh mắt của con bé khiến tôi giật mình.

Đó không phải là đôi mắt của một đứa trẻ bảy tuổi.

Uất ức, oán trách, chất vấn, thậm chí còn có một chút hận thù.

Tôi vội vàng đứng dậy kéo con bé lại gần, nhưng nó lạnh lùng nghiêng người, tránh né.

Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung.

Tôi chưa từng thấy Mi Mi như thế này, lạ lẫm vô cùng.

Từ nhỏ, Mi Mi được tôi chăm sóc từng chút một. Khi Trần Mục Lễ bận rộn vì sự nghiệp trong giai đoạn quan trọng, hầu như không có mặt ở nhà, con bé từng buồn bã hỏi tôi:

"Bố có phải không cần mẹ con mình nữa không?"

Tôi đã rất nghiêm túc nói với con bé:

"Bố cũng rất muốn rất muốn ở bên mẹ và Mi Mi. Nhưng vì muốn mẹ con mình có một mái nhà ấm áp, mỗi ngày bố phải làm việc rất vất vả ở bên ngoài. Chúng ta phải yêu thương và thông cảm cho bố, nhớ chưa?"

Con nhớ rồi, mẹ.

Sau đó, tôi còn cố tình tìm Trần Mục Lễ nói chuyện. Từ lần đó, dù bận rộn thế nào, anh cũng dành ra nửa tiếng mỗi ngày để chơi với Mi Mi, kể chuyện hoặc cùng chơi trò chơi.

Mi Mi mỗi ngày đều mong chờ nửa tiếng đồng hồ ấy của hai cha con.

Con bé và bố ngày càng thân thiết hơn.

"Bà nội và cô bảo là mẹ đã ép bố ra đi, còn khiến bố không còn công việc mà bố đã rất cố gắng làm. Mẹ ơi, bố tốt như vậy, tại sao mẹ lại làm như thế với bố?"

Vừa nói, Mi Mi vừa đột ngột dùng hai tay đẩy mạnh tôi, rồi bật khóc nức nở.

"Con muốn bố về nhà! Con không cần biết, mẹ phải để bố về nhà! Nếu không con sẽ không yêu mẹ nữa!"

Cơn lạnh giá trong lòng tôi dần dần lan ra khắp cơ thể.

Một lúc sau, khi đã bình tĩnh lại, tôi ngồi xuống bên mép giường, nhẹ giọng hỏi: 

"Bà nội và cô còn nói gì với con nữa?" 

Mi Mi đôi mắt đỏ hoe, lớn tiếng nói: 

"Bố và cô Đông Phương chẳng có chuyện gì hết, là mẹ nhỏ mọn! Là mẹ muốn đổi bố mới!" 

Còn gì nữa không? 

Tôi nghe giọng mình lạnh lùng đến cực điểm. 

Mi Mi có lẽ chưa từng thấy tôi như vậy, sững người lại, quên cả khóc, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi. 

"Còn... cô hỏi con cô Đông Phương có đẹp không, hỏi con nếu cô Đông Phương làm mẹ của con, con có đồng ý không." 

Móng tay tôi gần như cắm sâu vào lòng bàn tay. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!