Tôi giữ vẻ mặt bình thản.
"Tình nghĩa vợ chồng? Anh ta có giữ không? Nói ra có thể mọi người không tin, anh ta thậm chí còn bắt tôi phải xin lỗi người phụ nữ đó. Hậu quả ngày hôm nay không phải do tôi gây ra, mà là do chính Trần Mục Lễ. Đã dám ngoại tình, thì phải dám chịu hậu quả của việc ngoại tình, đúng không?"
"Đó mà gọi là ngoại tình sao?" Mẹ chồng kinh ngạc.
"Cùng lắm là ngoại tình tinh thần thôi." Em chồng cười khẩy.
"Ngoại tình tinh thần không phải là ngoại tình à?"
Tôi lạnh lùng hỏi lại, rồi nhìn chằm chằm vào em chồng:
"Nếu chồng cô gọi người phụ nữ khác là người vợ duy nhất, cô có chấp nhận được không?"
"Anh ta dám! Tôi bẻ gãy cổ anh ta ngay!" Em chồng bật thốt lên.
Mẹ tôi cũng đến nhà, vừa buồn vừa giận.
"Tiếu Tiếu, con hồ đồ quá!"
"Họ đâu có thực sự đi quá giới hạn. Con chịu nhịn một chút, tha thứ cho nó một lần, sau này trước mặt nó con sẽ luôn là người cao thượng. Con làm đến mức này, chẳng được lợi gì, tố cáo mà cũng không đủ bằng chứng đánh gục nó. Con quá cảm tính rồi!
Phụ nữ, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng phải dựa vào đàn ông. Mẹ ra lệnh, con phải lập tức đi tìm Trần Mục Lễ về nhà ngay! Con không nghĩ cho người khác thì cũng phải nghĩ cho con gái mình chứ!
"Tôi mắt đỏ hoe, vừa đau lòng vừa kiên định."Mẹ, vậy mẹ có nghĩ cho con gái của mẹ không? Con biết là không thể đánh gục được anh ta, nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh hai người họ sống vui vẻ, bóng bẩy, bề ngoài tử tế như vậy, tim con như bị kim đâm, đau đớn vô cùng!Rõ ràng họ làm sai, tại sao họ lại có thể sống yên ổn, còn con thì mỗi ngày đều bị nỗi đau dày vò?Mẹ ơi, cơn giận trong lòng con không thể nguôi ngoai, mỗi ngày đều như bị nghẹn lại, con thực sự rất khổ sở!"
Mấy ngày nay, tôi đã hiểu ra một điều.
Dù cuối cùng có ly hôn hay không, dù sau này tôi phải chịu hậu quả gì, phải mất mát ra sao, thì có một việc tôi phải làm trước, làm bằng mọi giá:
Xả giận!
Cơn giận không được giải tỏa thì lòng không thể yên, lòng không yên thì người không thể tĩnh.
Khi ở trong hoàn cảnh này, tôi cuối cùng đã hiểu được cảm giác của những người vợ chính thức khi bắt quả tang kẻ thứ ba: sự điên cuồng, sự giận dữ, sự không màng đến thể diện mà lao vào xô xát.
Tôi tin rằng, thường ngày họ không phải như vậy.
Họ cũng từng là những người phụ nữ nhiệt huyết, lạc quan, yêu đời, yêu gia đình.
Nhưng đó là phản ứng tự nhiên của một người phụ nữ khi đột ngột phải chịu đựng sự phản bội từ người thân thiết nhất, khi đối mặt với thế giới mà họ từng tin tưởng sụp đổ hoàn toàn, đối mặt với sự giận dữ vì bị lừa dối trong quá khứ và nỗi sợ hãi trước tương lai không biết sẽ ra sao.
Đó là cách trút giận trực tiếp, đau đớn nhưng hiệu quả nhất!
Tôi ngưỡng mộ những người phụ nữ khi đối mặt với sự phản bội có thể lạnh lùng, dứt khoát nói đoạn tuyệt, ly hôn, chia tài sản, rồi xoay lưng bước đi.
Nhưng tôi không làm được.
Thật ra tôi cũng có thể làm được, nhưng không dám chắc mình sẽ mãi làm được.
Tôi sợ rằng, trong vô số đêm dài về sau, khi cảm xúc ùa về, tôi sẽ hối hận vì sao đã để họ yên ổn sống như con người? Vì sao tôi không tát cho họ một cái, giật cho họ một nắm tóc?
Vì sao tôi lại vì cái gọi là thể diện mà để cơn giận dữ tích tụ, để nó từng chút, từng chút một bào mòn tôi trong suốt quãng đời còn lại?
Không, tôi phải trút giận ngay tại lúc đó, ngay tại chỗ đó.
Tôi không sai, tôi là người bị hại.
Họ không biết xấu hổ, tại sao tôi phải nói đến cái gọi là thể diện chó má?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!