Chương 6: (Vô Đề)

Trần Mục Lễ nhìn cô ta, ánh mắt lộ rõ sự đau lòng, sau đó quay sang tôi, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói vang lớn: 

"Anh thề trên mạng sống của con gái Mi Mi, giữa anh và cô ấy, tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ thân mật nào! Không có lên giường! Không có hôn nhau! Thậm chí ôm cũng không!" 

"Lý Tiếu, em cứ lặp đi lặp lại như thế, trước làm cô ấy bị hủy dung, giờ lại sỉ nhục người ta trước mặt mọi người. Nếu em còn phát điên như vậy nữa, chúng ta ly hôn luôn đi!" 

Cơ thể tôi run lên, sững sờ nhìn anh: 

"Anh nói gì? Anh nói… ly hôn sao?" 

"Anh lấy quyền gì mà nói ly hôn?" 

Đám đông xung quanh bắt đầu bàn tán. 

"Người ta dám thề trên mạng sống của con gái, chắc chắn không nói dối đâu. Tưởng là đi đánh tiểu tam, hóa ra là vợ cả gây sự lung tung!" 

"Còn làm cô gái kia bị hủy dung nữa? Nhìn cách cô ấy giật tóc người ta dữ dằn thế kia, đúng là phụ nữ hung dữ như vậy thì bảo sao chồng muốn ly hôn!" 

"Ông chồng này nhìn có vẻ thật thà chất phác, chắc bị ép đến đường cùng rồi!" 

Trong cơn sững sờ, tôi buông tóc Đông Phương Hạ ra. Mấy người trẻ nhanh chóng bảo vệ cô ta, kéo cô ta rời khỏi tôi. 

Qua đám đông, Đông Phương Hạ từ từ ngẩng đầu lên, im lặng nhìn thẳng vào tôi. 

Ánh mắt cô ta đầy vẻ mỉa mai, khinh bỉ, thậm chí còn có chút thương hại. 

Bất chợt, tôi bình tĩnh lại. 

Từ khoảnh khắc phát hiện ra thư mục đó đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thực sự bình tĩnh. 

Tôi quay đầu, nhìn Trần Mục Lễ, chậm rãi nói: 

"Không, tôi không đồng ý ly hôn." 

Ít nhất, là không phải bây giờ. 

07

Hai ngày sau khi tôi xuất viện, Trần Mục Lễ mới trở về nhà. 

Mi Mi đã được đón sang nhà bà nội, còn tôi đang ngồi một mình bên bàn ăn, ăn bát mì chay. 

Anh bước vào, cởi áo khoác, thay giày, liếc nhìn tôi một cái rồi thản nhiên nói rằng mấy ngày qua anh đi họp ở tỉnh khác. 

Tôi vẫn cúi đầu ăn mì, không đáp lại. 

Anh bỗng bật cười lạnh một tiếng. 

"Anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng giữa bọn anh không có gì bẩn thỉu như em tưởng. Nếu không tin, em có thể kiểm tra trên tài khoản công khai của hội nghị, trên đó có đăng ảnh anh phát biểu." 

Tôi uống nốt ngụm nước súp cuối cùng, đứng dậy đi vào bếp rửa bát. 

Khi quay trở ra, anh đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, khuỷu tay tựa lên tay vịn, vẻ mặt nghiêm túc, như muốn nói điều gì quan trọng. 

"Lý Tiếu, đến nước này rồi, chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn với nhau." 

Tôi cuối cùng cũng nhìn anh. 

Nói đi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!