6
Tôi nằm viện ba ngày, đầu óc mơ hồ, lúc thì chìm trong giấc ngủ, lúc lại giật mình tỉnh dậy. Mỗi lần mở mắt, tôi phải mất vài giây mới phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là mơ.
Mẹ tôi đến thăm.
Bà nói Trần Mục Lễ đã gọi điện giải thích chi tiết toàn bộ sự việc và lo lắng tôi không có ai chăm sóc nên nhờ bà đến giúp.
Bà vuốt mặt tôi, thở dài nói:
"Nó rất chân thành thừa nhận lỗi lầm, còn thề thốt rằng giữa nó và người phụ nữ kia không có chuyện gì xảy ra. Tiếu Tiếu, con nhớ hồi trước con hâm mộ mấy ngôi sao không? Con cũng từng viết đầy những lời tỏ tình vào cuốn sổ. Con cứ xem nó cũng như vậy đi."
Tôi lắc đầu.
Không giống đâu mẹ.
"Nhưng vì chuyện này mà làm hại sức khỏe của con thì không đáng. Con không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Mi Mi chứ!"
Mẹ chồng và em chồng cũng đến.
Hai người ngồi hai bên giường tôi.
Mẹ chồng mỉm cười nói:
"Chuyện này nói ra thì đúng là lỗi của A Lễ. Nhưng A Lễ từ nhỏ đã có sức hút với phụ nữ, giờ sự nghiệp thành đạt, bị mấy cô gái ngoài kia nhắm đến là điều khó tránh. Có chuyện này xảy ra cũng tốt, chưa đến mức không cứu vãn được, coi như một lời nhắc nhở cho con thôi."
Em chồng vừa uống ly cà phê Americano lạnh vừa nói:
"Chị dâu à, em không phải bênh anh trai em đâu. Nhưng anh ấy là người sống có tình cảm, nhân cách chắc chắn không có vấn đề gì. Em nghi anh ấy có khi còn bị người ta gài bẫy nữa. Nói thật, chuyện này chưa tính là ngoại tình, cùng lắm là chút lãng mạn vụn vặt!
Mà thậm chí còn chưa tới mức đó. Anh ấy chẳng bao giờ nói mấy lời tục tĩu đâu!
"Lúc rời đi, mẹ chồng nhìn tôi, giọng điệu đầy ẩn ý:"Chuyện này A Lễ dám chủ động nói với gia đình, chứng tỏ về cơ bản nó vẫn không thẹn với lòng. Dĩ nhiên, con muốn làm ầm lên, mẹ cũng hiểu, nhưng dừng ở đây thôi thì hơn.
A Lễ sắp tham gia ứng tuyển phó viện trưởng, người ta mà không rõ chuyện nhà con rồi bàn tán thì sẽ ảnh hưởng không tốt."
...
Thật ra tôi không biết phải làm gì.
Ly hôn sao?
Mười mấy năm tình cảm, một gia đình tôi đã dốc lòng vun vén, sự trưởng thành của Mi Mi, hình ảnh gia đình hạnh phúc trong mắt người ngoài...
Mẹ, mẹ chồng, em chồng đến khuyên nhủ tôi, nhưng chỉ khuyên tôi giữ sức khỏe, đừng làm mọi chuyện rối ren ảnh hưởng đến hòa khí gia đình.
Như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến ly hôn cả.
Trong lòng họ, chuyện này vẫn còn quá nhỏ để đưa đến quyết định ly hôn.
Nhưng trong lòng tôi, lại cứ nghẹn ứ, khó chịu.
Mỗi ngày, Trần Mục Lễ đều đến, mang theo súp nóng.
Thấy tôi không để ý đến anh, anh chỉ nhẹ nhàng đặt hộp giữ nhiệt xuống rồi lặng lẽ rời đi.
Mi Mi gọi cho tôi mấy lần, hỏi bao giờ tôi về nhà, bảo rằng cơm bố nấu thật sự không ăn nổi.
Tôi thực sự không biết mình nên làm gì…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!