Đông Phương Hạ gọi Trần Mục Lễ là: Anh ơi.
"Anh ơi! Người yêu của em! Người chồng của em!"
"Sáng nay em rụng vài sợi tóc dài, em đã cẩn thận giữ lại và đặt lên bàn làm việc của anh. Anh à, chúng ta cũng coi như đã kết tóc xe tơ."
"Trong biên bản cuộc họp, tên của chúng ta lại tình cờ nằm liền nhau. Em thấy một niềm hạnh phúc thầm kín dâng lên trong lòng. Sáu chữ đẹp nhất thế gian, như đang nhảy múa, quấn lấy nhau không rời."
"Anh ơi, đêm qua em mơ một giấc mơ không thể nói ra. Trong mơ, em điên cuồng gọi anh, tỉnh lại chỉ thấy nước mắt chảy hai hàng, thấm ướt cả gối."
"Em ngày đêm nhớ anh, hiệu suất công việc kém cỏi, cuối cùng bị thôi việc lại là chị Cao. Anh ơi, có phải anh đã âm thầm giúp em không? Em vừa thấy áy náy vừa thấy may mắn. Anh khiến em không biết làm sao cho phải."
Ngay bên dưới dòng đó, là lời hồi đáp đầy ân cần của Trần Mục Lễ:
"Vợ yêu đừng trách. Chồng vì vợ mà thiên vị, tâm cam lòng nguyện. Chồng vốn xem nhẹ danh lợi, chỉ duy nhất lúc này, mới thấy biết ơn vì quyền lực trong tay!"
...
27 thư mục, mỗi thư mục chứa 30 tài liệu, tổng cộng 810 bài viết.
Trong suốt 810 ngày đêm ấy, họ ở trong vườn địa đàng mang tên [Tình Yêu Sâu Đậm], cùng nhau chỉnh sửa, chia sẻ tâm tình, bộc bạch nỗi lòng.
Mới chớm tháng Chín, cái nóng cuối hè vẫn còn quẩn quanh mặt đất.
Tôi ngồi trong phòng làm việc, toàn thân lạnh buốt, như rơi vào hầm băng.
4
Trong cơn hỗn loạn, tôi lao ra khỏi cửa.
Tận sâu trong tiềm thức, tôi vẫn không tin rằng Trần Mục Lễ lại phản bội tôi. Tôi nghĩ tất cả những gì trong máy tính chỉ là giả dối.
Là ai đó có ý đồ xấu, là gài bẫy, là vu oan!
Tôi gọi điện cho anh, nhưng không ai nghe máy.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Anh nói đi dự tiệc với phòng ban, nên tôi lần lượt tìm từng nhà hàng.
Tôi cố chấp muốn đối chất với anh ngay tại chỗ.
Hỏi cho ra lẽ.
Khi nhìn thấy Trần Mục Lễ trong một quán lẩu, mọi người xung quanh đang trò chuyện sôi nổi.
Anh ngồi ở đầu bàn, khóe môi khẽ nở nụ cười, vẫn là dáng vẻ ôn hòa nho nhã, phong thái tự tin và thành đạt quen thuộc.
Bên phải anh là một người phụ nữ tóc dài, mặc váy trắng.
Cô ấy có đôi mắt long lanh, gương mặt e thẹn, dịu dàng mà quyến rũ.
Bước chân tôi bỗng khựng lại, không dám tiến tới.
Tiếng đùa giỡn của những người trẻ vang lên:
"Kỹ sư Trần, chúng em nể phục anh ở mọi mặt, chỉ riêng việc anh sợ vợ thì tụi em xin chịu!"
"Đúng vậy đó, kỹ sư Trần, anh là cao nhân thoát tục, sao có thể nghe lời chị dâu, người ngoài ngành, mà đòi làm kiểu 'thầy nghiêm mới có trò giỏi' chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!