Anh ta không yêu cầu chia tài sản, cũng không giành quyền nuôi con, chủ động chọn rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
Ngày ký giấy ly hôn sau thời gian chờ đợi, anh ta mắt đỏ hoe suốt cả buổi, nhưng không nói một lời nào.
Từ lần đầu tiên anh ta lên giường với Đông Phương Hạ, đến lần thứ hai, thứ ba... anh ta tự hiểu rằng mình đã không còn mặt mũi để nói thêm bất cứ điều gì với tôi nữa.
Khi chia tay, anh ta nhìn tôi một hồi lâu, cúi đầu sững lại vài giây, rồi quay người bước đi.
Mẹ và em gái anh ta từng đến tìm tôi gây sự, nói rằng việc phân chia tài sản không công bằng, yêu cầu chia lại.
Nhưng ngay sau đó, Trần Mục Lễ xuất hiện, gào lên trong cơn giận dữ, ánh mắt đỏ ngầu:
"Các người muốn ép c.h.ế. t tôi sao? Các người muốn ép c.h.ế. t tôi sao?"
Những chuyện sau này, tôi đều chỉ nghe kể lại.
Khi Đông Phương Hạ mang thai được tám tháng, dưới áp lực từ bố mẹ cô ta, Trần Mục Lễ cuối cùng cũng cưới cô ta.
Không tổ chức tiệc cưới, chỉ đơn giản là đi đăng ký kết hôn.
Một tháng sau, Đông Phương Hạ sinh ra một đứa con bị bại não.
Có lẽ đứa trẻ đã được thụ thai trong lần cô ta bỏ thuốc anh ta.
Mọi người đều xót xa thở dài:
"Nhân quả báo ứng, chỉ tội cho đứa trẻ."
Trần Mục Lễ không rời viện nghiên cứu, nhưng cũng không được phục hồi chức vụ, chỉ làm một nhân viên nghiên cứu cơ bản.
Từ khi mang thai, Đông Phương Hạ không còn đi làm.
Sau khi sinh con, việc đi làm lại càng không thể.
Thậm chí, bố mẹ của cô ta còn từ quê lên để chăm sóc đứa cháu bị bại não.
Một mình Trần Mục Lễ với mức lương 1 vạn 2 mỗi tháng phải nuôi bốn người lớn và một đứa trẻ cần tham gia các buổi trị liệu thường xuyên.
Còn tôi, sự nghiệp thăng tiến vượt bậc.
Sau khi được tuyển lại vào vị trí mới, tôi đã đạt thành tích hiệu suất tốt nhất toàn công ty trong năm đó, lương tăng nhiều lần, quản lý một đội nhóm lớn hơn.
Mi Mi rất ổn.
Tôi dùng mức lương cao thuê một bảo mẫu trẻ tuổi, chuyên trách việc nấu ăn và dạy kèm con bé.
Mẹ tôi thỉnh thoảng đến giúp đỡ, cuối cùng bà cũng thừa nhận:
"Phụ nữ vẫn phải dựa vào chính mình mới có thể mạnh mẽ được."
Sau vụ ly hôn của bố mẹ, so với bạn bè cùng trang lứa, Mi Mi trưởng thành hơn, nhưng vẫn giữ được tính cách vui tươi, lạc quan, nhiệt huyết.
Rất giống tôi.
Tôi rất mừng vì ngày đó đã không dễ dàng từ bỏ con bé.....
Hai năm sau, tôi lại gặp Trần Mục Lễ và Đông Phương Hạ.
Tôi dẫn Mi Mi đến bệnh viện thăm mẹ của viện trưởng bị trật chân. Khi đi ra, tôi tình cờ chạm mặt họ ở sảnh phòng khám.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!