Chương 11: (Vô Đề)

Mẹ của viện trưởng cau mày, nói: 

"Tôi bị tiểu đường, không ăn được mấy thứ này." 

Đông Phương Hạ sững người, ánh mắt lướt qua chiếc bánh đang ăn dở trước mặt bà: 

"Không phải dì thích nhất là đồ ngọt sao?" 

Mẹ của viện trưởng giữ vẻ mặt lạnh tanh: 

"Thứ tôi ăn là bánh làm từ đường ăn kiêng, do Tiểu Lý tự tay làm. Khác hẳn với mấy thứ ngọt lịm đến phát ngán ở ngoài kia." 

Trong hội trường, mặc dù mọi người vẫn vui vẻ chơi trò chơi, ăn uống rôm rả, nhưng ánh mắt nhiều người vô tình hay cố ý đều hướng về phía này. 

Câu nói đó nghe qua có chút châm biếm đầy ý tứ. 

Đông Phương Hạ lộ rõ vẻ lúng túng, mặt đỏ bừng. Theo thói quen, cô ta nhìn sang Trần Mục Lễ. 

Trần Mục Lễ vẫn đứng im. 

Hôm nay anh ta đến để thể hiện một gia đình hòa thuận, tất nhiên sẽ không có bất kỳ hành động nào không phù hợp. 

Gương mặt Đông Phương Hạ thoáng hiện lên sự thất vọng và tủi thân. 

Cô ta bỗng nhiên như hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi: 

"Chị dâu, hôm nay em muốn chân thành xin lỗi chị. Em kính trọng anh Trần, nên đã nói những lời không nên nói. Thật lòng xin lỗi chị!" 

"Nhưng, giữa em và anh Trần, tuyệt đối chưa bao giờ vượt quá giới hạn đạo đức. Em chưa từng làm bất kỳ điều gì có lỗi như người thứ ba! Hiện giờ em cũng đã phải trả giá, em xin chị, xin chị đừng tiếp tục chèn ép em nữa.

Bố mẹ em đã vất vả nuôi em học đến cao học, em thực sự rất muốn cống hiến giá trị của mình!" 

Nói đến đây, giọng cô ta nghẹn lại, trông đáng thương vô cùng, như thể yếu đuối và bất lực tận cùng. 

Môi Trần Mục Lễ mím chặt, các ngón tay hơi co lại. 

Hai người họ đứng cạnh nhau, cúi đầu nhẹ về phía tôi, trông giống như một cặp đôi chịu bất công và cùng nhau đối mặt với sóng gió. 

Xung quanh, thậm chí có vài ánh mắt lộ rõ vẻ thương cảm. 

11

Tôi bỗng bật cười. 

"Cô Đông Phương, cái mà cô gọi là phải trả giá, ý cô là gì?" 

Đông Phương Hạ ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt như muốn nói không cần giải thích ai cũng hiểu. 

"Ý cô là vết thương này à?" Tôi chỉ vào trán cô ta. 

"Mặc dù hôm đó tôi thực sự rất kích động, nhưng từ đầu đến cuối tôi chưa hề đụng vào cô." 

"Tôi không biết là cô cố tình hay do chột dạ, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì lập tức lùi lại, tự ngã và bị thương." 

"Cô Đông Phương, tại sao tất cả mọi người đều nói rằng chính tôi làm cô bị hủy dung, đều nói rằng chính tôi đã đẩy cô ngã?" 

Đôi mắt Đông Phương Hạ ngấn nước, nhỏ giọng nói: 

"Cô nói thế nào thì cứ coi như thế đi." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!