10
Ngày tổ chức hoạt động ngày hội gia đình.
Khi tôi và Trần Mục Lễ xuất hiện, cả hội trường thoáng chốc im lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, âm thầm quan sát.
Tôi cảm nhận được, những ánh mắt đó không mấy thân thiện.
Hình tượng của Trần Mục Lễ tại viện nghiên cứu những năm gần đây rất tốt.
Tự nhiên là tốt.
Anh ta trông có vẻ nho nhã lịch sự, với cấp dưới thì chẳng đòi hỏi gì, nhóm người trẻ đó nâng anh ta lên tận mây xanh.
Sau khi lời thề hùng hồn của Trần Mục Lễ ở bệnh viện được truyền về viện nghiên cứu, mọi người rất xúc động về
"chuyện tình ngoài luồng cao quý" của anh ta và Đông Phương Hạ.
"Dù sai nhưng cũng không đến nỗi. Biết bao người bỏ vợ bỏ con vẫn sống tốt, chuyện của họ thật sự chẳng đáng là gì."
"Hai người đó bắt đầu từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, không tán thành nhưng có thể hiểu được."
"Nghe nói vợ của anh Trần là một bà chằn. Cô Đông Phương ấy là một cô gái nhỏ bé dịu dàng, làm sao đấu lại được. Đầu tiên là bị cô ta hủy hoại dung nhan, rồi lại bị nhục mạ trước mặt mọi người. Từ một nghiên cứu sinh bị chuyển sang làm việc ở hậu cần, cái giá phải trả quá thảm."
Những lời đồn đại này, tôi nghe được khi đến nhà mẹ của viện trưởng để mang bánh ngọt tặng bà, chính bà đã kể cho tôi biết.
Đúng vậy, tôi luôn kiên trì mang bánh ngọt đi tặng.
Chỉ là vì Trần Mục Lễ luôn khinh thường điều đó, nên sau này tôi không kể với anh ta nữa.
Sau khi tôi gửi file PDF tố cáo đi, mẹ của viện trưởng đã đặc biệt gọi điện mời tôi đến nhà bà một chuyến.
Bà là một người phụ nữ hiền hòa, thích cười, và rất mê nói chuyện phiếm.
Hối hận rồi sao? Bà hỏi tôi.
Tôi đỏ mắt, nhưng lắc đầu.
"Không hối hận, cơn giận này tôi nhất định phải trút ra."
Bà mỉm cười:
"Tính cách này rất giống tôi hồi trẻ."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hai năm trước, tôi vô tình biết được rằng người phụ nữ già trông hiền lành vô hại này từng là một cán bộ cấp sở của thành phố thủ phủ tỉnh.
"Nhưng cô vẫn chưa bằng tôi."
Bà nháy mắt, nói tiếp:
"Suốt cả cuộc đời, bất kể gặp khó khăn gì, tôi chưa bao giờ từ bỏ chính mình."
Ánh mắt tôi tối sầm lại, khẽ nói:
"Lúc đó chủ yếu vì gia đình, vì con cái, tôi buộc phải xin chuyển sang vị trí nhàn rỗi…"
Thật vậy sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!