Sau ngày hôm đó, cô không còn gặp lại anh nữa, mọi thứ đều trở lại bình lặng, cứ như thể chưa từng gặp gỡ bao giờ.
Nhưng cuối cùng thì vẫn có liên quan, ví dụ như buổi họp lớp.
Gần đây, Cố Ngữ Chân luôn bận tìm hiểu các trường hợp giải ước hợp đồng của nghệ sĩ, đến khi hoàn hồn thì nhóm lớp sau khi chia ban năm lớp 12 đã có hơn một nghìn tin nhắn được gửi đi.
Cô mở ra lướt qua một cái, mới phát hiện là lớp đang tổ chức họp mặt, thời gian địa điểm đã được quyết định từ hôm kia, chính là tối nay.
Bạn học phụ trách tổ chức còn gửi tin hỏi cô có muốn đi không?
Cố Ngữ Chân suy nghĩ một chút, không từ chối. Hễ là có cơ hội được gặp anh một lần, cô dường như đều không thể khước từ, cũng không muốn khước từ.
Giống như trúng độc vậy.
Cơn nghiện là do hệ thần kinh trung ương không ngừng được k*ch th*ch, hình thành một loại thói quen.
Anh là thói quen của cô, là lực bất khả kháng của cô.
Cô nhắn tin cho Lâm Phất, vừa hay đối phương cũng nhắn hỏi cô có đi không. Cô trả lời xong thì mới đứng dậy từ đống tài liệu, đi chuẩn bị một chút.
Tới buổi họp lớp, bạn học cấp 3 đã đến đông đủ gần hết, không khí rất náo nhiệt.
"Chân Chân." Một giọng nói mềm mại vang lên từ phía không xa.
Cố Ngữ Chân nhìn thấy cô ấy liền nở nụ cười, bước về phía đó, ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô ấy: "Cậu tới lâu chưa?"
"Mới tới không bao lâu." Lâm Phất cười đáp, vẫn ngoan ngoãn như hồi còn học cấp ba.
Nhưng ai mà ngờ được, cô gái trông ngoan ngoãn này khi mới vào trường đã xử lý thẳng tay hai tên đầu gấu, năm lớp 11 thì tố cáo một tổ chức bất hợp pháp trong trường, còn lên lớp 12 thì từng khiến nam thần học bá nổi tiếng của Nhất Trung đồng ý một câu nói "cho cậu quen hai bạn trai, nhưng trong đó nhất định phải có tôi" nổi danh khắp trường.
Dù cô ấy không đồng ý, nhưng sau sự việc đó đã nổi như cồn. Nhất là cậu nam sinh học bá vừa ngoan ngoãn vừa học giỏi của cô ấy cũng là người làm chuyện lớn trong âm thầm, đánh nhau ngay trên khán đài trước mặt toàn thể giáo viên học sinh, kỳ thi đại học thì nộp giấy trắng, suốt ba năm cấp ba gió tanh mưa máu, là kiểu người mà học sinh Nhất Trung nghe tên đều phải giơ ngón cái.
Cố Ngữ Chân vừa ngồi xuống, người đối diện đã nhận ra cô:
"Cậu là Cố Ngữ Chân phải không? Bây giờ lợi hại quá, còn lên tivi làm minh tinh nữa cơ."
Cố Ngữ Chân nhìn khuôn mặt xa lạ đối diện, không nhận ra là ai. Hồi đi học cô rất "vô hình", chẳng được mấy bạn chú ý, mà cô cũng không chủ động làm quen nhiều bạn cùng lớp.
Cô liếc nhìn Lâm Phất, tiếc là đối phương cũng ngơ ngác không kém. Dù sao thì hồi còn đi học, trừ việc bị cuốn vào những chuyện rắc rối từ trên trời rơi xuống, thời gian còn lại họ đều là kiểu học sinh ngoan cắm đầu học bài, rõ ràng là không nhớ được mấy bạn học.
Cố Ngữ Chân có chút ngại ngùng:
"Cũng chỉ là diễn viên bình thường thôi."
"Đâu thể nói vậy được, cậu đóng vai nữ chính rồi còn gì, sau này tương lai xán lạn lắm!"
Cậu ấy vừa nói xong, mấy bạn học bên cạnh liền nhìn về phía cô, thi nhau hỏi cô có từng gặp ai nổi tiếng chưa, có thể xin chữ ký giúp không, hay kể vài chuyện nội bộ trong giới giải trí.
Đợi món ăn được dọn lên đầy đủ, lớp trưởng đứng dậy nói:
"Mọi người đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu ăn nhé."
Cố Ngữ Chân theo phản xạ liếc nhìn về phía cửa trong phòng bao chỉ có chừng ấy người, liếc một cái là biết ngay ai đến ai chưa, không có anh.
Đúng lúc đó cũng có người nhớ đến anh dù sao thì từ cấp ba đến giờ, những người còn được nhớ tới không nhiều. Một nam sinh vừa đẹp trai, lại lười biếng ngỗ ngược, luôn nổi bật trong trí nhớ của mọi người, vẫn là cái tên hiện lên đầu tiên khi nghĩ lại.
Có người mở miệng hỏi:
"Lý Thiệp không đến à? Từ sau buổi họp cựu sinh viên lần trước là không thấy lại nữa rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!