Tầng hầm. Thang máy đi xuống, vì cô không kịp bấm tầng một nên thang dừng ở tầng hầm trước.
Cố Ngữ Chân vội vàng thu lại ánh mắt, may mà thang máy đã đến, nếu không thì cô thật sự không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với anh.
Cửa thang máy mở ra, Lý Thiệp và cô gái nhỏ bước ra ngoài, anh quay lại nhìn cô:
"Đi đâu? Tôi đưa em đi."
Cô gái nhỏ đang bước ra ngoài thì khựng lại, quay đầu nhìn cô, rồi lại nhìn Lý Thiệp.
Cố Ngữ Chân không ngờ anh lại muốn đưa người khác đi ngay trước mặt bạn gái mình.
Cô vội vàng lắc đầu:
"Không cần đâu, hai người đi trước đi."
Cửa thang máy chuẩn bị từ từ khép lại, Lý Thiệp không để ý đến sự từ chối của cô, đưa tay ấn giữ cửa thang máy, giục:
"Nhanh lên."
Cô gái nhỏ dường như càng kinh ngạc, ánh mắt lướt qua, chăm chú đánh giá cô.
Vì cảm giác gấp gáp do cửa thang sắp đóng lại, Cố Ngữ Chân không kịp suy nghĩ, vội vàng bước ra. Đến khi ra ngoài rồi mới nhận ra, nếu lúc này lại từ chối nữa thì có vẻ như không biết điều.
Lý Thiệp thấy cô đã ra, liền buông tay, quay người đi thẳng.
Cô gái nhỏ lùi lại một bước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô, có vẻ rất tò mò.
Cô ta bước nhanh vài bước đuổi kịp Lý Thiệp, hỏi rất nhỏ, tuy nói nhỏ nhưng cô cũng nghe thấy rõ:
"Cậu để ý người ta rồi à, cứ nhất định phải đưa người ta đi?"
Cố Ngữ Chân tim đập nhanh hơn một nhịp, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng.
Lý Thiệp không nói gì, đi đến thùng rác bên cạnh, đưa tay ném thỏi son trong tay vào thùng.
Cô gái nhỏ hét lên một tiếng đau lòng, lao tới bên thùng rác:
"Á! Đó là bản giới hạn đó! Con sẽ méc bà ngoại!"
"Cứ méc đi, son còn có bản giới hạn, xem ra con nghiên cứu kỹ lắm ha."
Cô gái nhỏ rõ ràng chẳng có lý gì để cãi lại, lập tức xụ mặt:
"c** nh*! Con không thèm để ý tới cậu nữa! Cậu chẳng thương con gì hết!"
Cố Ngữ Chân nghe thấy tiếng gọi "c** nh*" ấy thì bước chân khựng lại, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Cô nhìn về phía Lý Thiệp, anh đã đi tới bên xe, lúc mở cửa xe thì bắt gặp ánh mắt của cô, rõ ràng là anh biết cô đang hiểu nhầm điều gì…
Mặt Cố Ngữ Chân nóng ran lên, chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống.
Khi đã ngồi lên xe, cô gái nhỏ ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn xong, dường như sực nhớ ra gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn cô:
"Em thấy chị quen lắm nha, chị có đóng phim truyền hình không?"
Cố Ngữ Chân đang định gật đầu, cô gái nhỏ lại sờ cằm, tự phủ nhận:
"Không đúng, không phải kiểu quen đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!