Lá cây bị người đi ngang khẽ lướt qua, giọt sương trong suốt trên lá khẽ rung lên rồi lăn xuống.
Sau khi kết thúc cảnh quay, Cố Ngữ Chân liếc nhìn điện thoại, quả nhiên vẫn không có cuộc gọi nào từ anh.
Đã mấy ngày trôi qua, cô không gặp được anh, đến điện thoại cũng khó mà liên lạc. Khi anh gọi đến thì cô đang quay phim, đến lúc cô rảnh gọi lại thì anh lại không bắt máy.
Anh bận, cô cũng bận, tín hiệu trong vùng lại kém, thường xuyên không thể gọi được. Dù có kết nối thì cũng chỉ nói được đôi ba câu là phải tiếp tục quay.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hai người đã trở nên xa cách, có lúc khi bắt máy, cô thậm chí không biết phải nói gì.
Giờ cô chỉ có thể nói về việc quay phim, mà những chuyện đó rõ ràng anh không hứng thú, đến mức cuộc gọi cuối cùng giữa họ đã mang chút cảm giác lúng túng, chẳng biết nói gì với nhau.
Cố Ngữ Chân chợt thấy nghi ngờ có phải anh với Trương Tử Thư mới là người có nhiều chuyện để nói hơn không?
Đang suy nghĩ, đột nhiên có cuộc gọi đến từ một số lạ.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bắt máy.
"Cô Cố, tôi là Vương Hạo. Ông chủ nói Bôn Bôn ở đó có thể làm phiền cô, nên bảo tôi đến đón về. Tôi đã đến trường quay rồi, cô có thể ra đây một chút được không?"
Cố Ngữ Chân khựng lại một chút. Nếu anh thật sự sợ gây phiền phức cho cô, thì lẽ ra nên nói sớm mấy hôm rồi, giờ thì cũng đã quá muộn.
Không biết có phải do bên kia quá bận, nên đến giờ anh mới nhớ ra Bôn Bôn vẫn còn ở chỗ cô?
Cô khẽ mím môi, cúp máy rồi đi về phía xe nghỉ.
Quả nhiên Vương Hạo đã đứng đợi ở đó.
Cố Ngữ Chân đi tới, trao dây dắt Bôn Bôn cho anh ta:
"Lý Thiệp đã về rồi à?"
Vương Hạo vẫn trả lời kín kẽ như mọi khi:
"Xin lỗi cô Cố, ông chủ chỉ dặn tôi đưa Bôn Bôn về, những chuyện khác tôi không rõ."
Thật ra Cố Ngữ Chân đã đoán được câu trả lời ngay từ khi hỏi nếu anh đã trở về, chắc chắn anh sẽ tự đến đón Bôn Bôn, sao có thể sai người khác đến thay?
Hơn nữa, nếu đã về rồi thì cũng không thể không liên lạc với cô.
Cô không nói thêm gì nữa, chỉ đứng yên nhìn Vương Hạo dắt Bôn Bôn rời đi.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô không còn sợ Bôn Bôn như trước kia, đúng là thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Nó có thể khiến một mối quan hệ thân thiết trở nên xa cách, cũng có thể khiến một mối quan hệ xa lạ trở nên thân quen.
Cô nghĩ ngợi vẩn vơ một lúc, may mà vẫn còn cảnh quay. Cô rất biết chừng mực, cũng rất lý trí, không để cảm xúc rối loạn ảnh hưởng đến công việc. Khi tập trung quay phim thì cũng không còn tâm trí để suy nghĩ linh tinh, thời gian cũng vì thế mà trôi qua nhanh hơn.
Sau khi quay xong cảnh hôm nay, đạo diễn Hứa rất hài lòng. Vì tiếp theo sẽ quay cảnh của người khác nên cho bọn họ nghỉ một ngày.
Phó Lê gọi cả Phương Hủ Hủ đi chơi, lập nhóm nhỏ tạm thời:
"Đi thôi, nhìn cô mấy hôm nay buồn buồn, đưa cô đi thư giãn chút."
Cố Ngữ Chân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
"Đi LZ nhé, chắc tôi đặt được phòng riêng?"
Lâu lắm rồi cô mới chủ động nói muốn đi chơi ở bar.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!