Cố Ngữ Chân im lặng một lúc, cẩn thận kéo theo Bôn Bôn, chuẩn bị dắt nó đi ăn cơm.
Tiểu Ngư và trợ lý của Phó Lê đã chọn được chỗ ăn, quay lại thì thấy Cố Ngữ Chân đang dắt một con chó trông dữ tợn, bộ dạng vừa muốn đi lại vừa sợ hãi.
Cô ấy bước lại gần, nhìn phía sau lưng cô:
"Chân Chân, bạn trai chị đâu rồi?"
Cố Ngữ Chân dắt theo Bôn Bôn đầy khí thế, cố ý đứng phía sau nó một chút:
"Bạn anh ấy có việc, anh ấy đi trước rồi."
Tiểu Ngư có chút nghi ngờ, nơi này là vùng núi rừng hẻo lánh, lái xe ra ngoài cũng mất hai tiếng.
Nếu bạn thật sự có việc gấp cần giúp, cũng không thể đợi hai tiếng được đúng không? Hơn nữa lái xe ra ngoài còn chưa chắc đã đến kịp nơi bạn đó ở.
Cô ấy mơ hồ đoán được điều gì:
"Là bạn nam hay bạn nữ?"
Cố Ngữ Chân ngẩn người, liếc nhìn Bôn Bôn, tay nắm dây dắt không nói gì.
Vẻ mặt đó rõ ràng là bạn nữ, lại còn là loại việc gấp gáp, phải lập tức chạy đi.
Tiểu Ngư hơi do dự hỏi:
"Chẳng lẽ là… bạn gái cũ?"
Cố Ngữ Chân không ngờ cô ấy đoán trúng phóc, chỉ có thể im lặng gật đầu.
Tiểu Ngư cũng chẳng thấy bất ngờ gì, kiểu đàn ông như vậy sao có thể không có ai theo đuổi, huống chi là bạn gái cũ.
Mới một cú điện thoại đã chạy đi rồi, hiển nhiên là vẫn còn tình cảm sâu đậm, gặp lại dễ nảy sinh tình cũ cũng không có gì lạ.
Tiểu Ngư nghĩ đến đây thì bắt đầu lo cho Cố Ngữ Chân: "Sao chị lại để anh ta đi chứ, đáng ra phải giữ lại mới đúng!"
Cố Ngữ Chân thật ra chưa bao giờ can thiệp chuyện của Lý Thiệp, cũng không thể quản được anh:
"Chắc là thật sự có chuyện gấp mới đi."
"Chuyện gấp gì mà nhất định phải tìm anh ta, bạn gái cũ của anh ta không có bạn bè nào khác sao?" Tiểu Ngư tức giận nói.
Tiểu Ngư là người đã gặp nhiều tình huống kiểu này, thở dài nói:
"Bạn gái cũ là đáng sợ nhất, nếu lại là kiểu vẫn còn vấn vương thì… bạn trai chị có quay lại được hay không cũng là vấn đề rồi."
Nghe vậy, Cố Ngữ Chân bỗng chốc chẳng còn tâm trạng ăn uống. Ăn xong trong tình trạng hồn vía lên mây, mà Lý Thiệp vẫn chưa quay lại, điện thoại cũng không có bất kỳ tin nhắn nào từ anh.
Cô nhìn Bôn Bôn đang gặm thức ăn chó không xa, do dự vài giây rồi vẫn quyết định gọi điện cho anh.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, nhưng vang lên lại là giọng máy móc lạnh lùng:
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."
Tim Cố Ngữ Chân như khựng lại, không chắc có nghe nhầm hay không, liền gọi lại một lần nữa. Quả nhiên vẫn là tắt máy.
Anh rất ít khi tắt máy, cùng lắm là hết pin tự tắt thôi.
Nhưng cô vừa mới thấy, pin điện thoại anh lúc nãy vẫn còn đầy mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!