Khi tới đoàn phim, vì trước đó đã quen với nhịp độ làm việc, nên cô và đạo diễn Hứa phối hợp rất ăn ý, tiến độ quay cũng nhanh chóng được đẩy lên.
Đây là một bộ phim nói về bi kịch do tư tưởng phong kiến gây ra.
Nội dung kể về người phụ nữ trong bối cảnh xã hội phong kiến, bị áp bức về tư tưởng, về hành vi, cuối cùng lấy chính mạng sống của mình để phản kháng.
Nhân vật nữ chính so với nữ phụ càng mang màu sắc bi thương hơn. Cố Ngữ Chân rất thích nhân vật nữ chính, cũng thích cả nữ phụ. Hai nhân vật là hai tính cách hoàn toàn khác nhau. Dù trước đây cô đóng vai nữ phụ, nhưng sự thấu hiểu của cô về nữ chính cũng không ít, bởi một vai diễn hay là thứ rất hiếm có.
Cảnh quay hôm nay là một phân đoạn rất quan trọng ở gần cuối phim, tất cả diễn viên đều có mặt.
Sau khi Cố Ngữ Chân quay xong cảnh này, đạo diễn Hứa rất lâu không nói gì.
Cô hơi lo lắng, hiếm thấy có lúc bất an như vậy:
"Đạo diễn, có chỗ nào tôi làm chưa tốt ạ?"
Nghe vậy đạo diễn Hứa mới đưa tay gọi cô lại gần:
"Cô lại đây."
Cố Ngữ Chân bước tới, đạo diễn nhìn tất cả mọi người, đặc biệt là nhìn về phía Phương Hủ Hủ:
"Cố Ngữ Chân vừa rồi thể hiện cho các cô thấy, đó là nhân vật này, không phải là bản thân cô ấy."
Mọi người đều im lặng, không ai dám mở miệng, bởi gần như ai cũng từng bị đạo diễn Hứa mắng.
Đạo diễn chỉ vào kịch bản, giọng nghiêm nghị:
"Cô ấy vừa diễn ra đúng tinh thần của nhân vật. Còn các cô thì sao? Diễn từ đầu đến cuối đều là chính mình. Bộ phim này còn gì đáng xem nữa?"
Lời này chủ yếu là nhắm vào Phương Hủ Hủ, vì dù chỉ là nữ phụ, nhưng đây cũng là một vai rất quan trọng, bắt buộc phải diễn thật nổi bật.
Đạo diễn Hứa mắng một trận rồi cho cô nghỉ ngơi trước.
Cố Ngữ Chân thở phào nhẹ nhõm quay người đi về, mới đi được vài bước thì phía sau bất ngờ có người khoác tay cô.
Cô quay đầu nhìn lại, thì ra là Phương Hủ Hủ.
"Chị Ngữ Chân, chị diễn thật sự rất hay, đạo diễn còn khen chị nữa!"
Cô ta vẫn mang vẻ dịu dàng ngây thơ, hoàn toàn không có chút khó chịu nào dù vừa bị đạo diễn mắng.
Cố Ngữ Chân vốn không thân thiết với cô ta, mà Phương Hủ Hủ lại rất thân với Bạch Mạt. Trước đây lúc Bạch Mạt giúp cô ta cướp vai của cô, cô ta đến liếc nhìn cô một cái cũng chẳng buồn.
Cố Ngữ Chân từng thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô ta, giờ nhìn thấy thái độ này lại cảm thấy hơi không tự nhiên.
Cô không quen với việc quá thân mật với người không thân, liền hơi nhấc tay lên để tránh nhẹ, rồi đáp lời một cách khách khí:
"Là đạo diễn khen thôi."
"Làm gì có, đạo diễn trước giờ chưa bao giờ khen ai hết! Hồi chị Bạch Mạt còn ở đoàn, đạo diễn cũng chưa từng khen chị ấy như vậy đâu, chứng tỏ chị thật sự diễn rất hay."
Phương Hủ Hủ miệng lưỡi ngọt ngào, ánh mắt nhìn sang cũng có vẻ rất chân thành.
Những lời này dù trả lời thế nào cũng không ổn, Cố Ngữ Chân chỉ khẽ cười, không nói gì thêm, cúi đầu lấy điện thoại ra.
Phương Hủ Hủ cũng không có ý rời đi, còn cầm kịch bản ngồi xuống cạnh cô:
"Chị Ngữ Chân, sau này nếu có chỗ nào em không hiểu, chị dạy em được không? Em không muốn bị đạo diễn mắng nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!