Chương 42: Nếu còn có người khác… thì cần gì dùng đến hai hộp một đêm?

Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, càng khiến không khí thêm lặng lẽ và mơ hồ.

Cố Ngữ Chân vừa nhớ đến đêm đó liền thấy hoảng, cảm giác như suýt bị anh "giày vò đến chết". Khi đó đã quá mức chịu đựng, huống chi là bây giờ anh mệt mỏi, cô cũng yếu ớt, hoàn toàn không kham nổi nữa.

Cô vừa sợ, nhưng trong lòng lại càng xót xa hơn. Rõ ràng anh mất ngủ nặng, đã mệt lắm rồi. Mà cách này chỉ là chữa ngọn không chữa gốc.

Lý Thiệp nhìn thấy cô sợ đến mức như bị dọa, không nhịn được bật cười, giơ tay nhéo má cô một cái, giọng pha ý trêu ghẹo:

"Nghĩ cái gì mà hoảng vậy? Giờ tôi làm gì còn sức đâu."

…Ý anh là nếu còn sức thì đã làm thật rồi?

Cố Ngữ Chân siết chặt lọ thuốc trong tay, càng thêm bối rối.

Lý Thiệp đưa tay định lấy lại lọ thuốc, nhưng cô lại lùi về phía sau, siết tay chặt đến mức cả ngón tay anh cũng bị kẹt lại trong lòng bàn tay cô.

Anh hơi bất ngờ, ánh mắt dừng lại trên mặt cô.

Cố Ngữ Chân ngẩng lên nhìn thẳng vào anh, nói nghiêm túc:

"Anh không thể uống thuốc kiểu đó mãi. Nó dễ gây nghiện lắm. Để tôi ở lại với anh, mình thử lại cách khác được không?"

Lý Thiệp không đáp lời, để mặc cô thu dọn lại thuốc, cất kỹ vào chỗ cũ. Sau đó cả hai cùng lên tầng trên.

Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng ngủ của anh. Khi còn quen nhau, anh bận suốt, gần như chỉ ở khách sạn. Biệt thự này chắc là nơi anh sống hồi bé.

Trong phòng vẫn còn nhiều món đồ chơi trẻ con, có lẽ anh lúc nhỏ rất vô lo vô nghĩ nhưng không ngờ, mới mười mấy tuổi đã gặp phải chuyện đau lòng như thế, thậm chí người trong nhà còn không tin anh.

Cố Ngữ Chân đột nhiên cảm thấy quá đau lòng, chẳng còn tâm trạng ngắm nghía căn phòng, chỉ lặng lẽ đi đến bên cạnh anh.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng ấm áp dịu nhẹ, khiến bầu không khí bất giác trở nên ấm cúng lạ thường.

Lý Thiệp ngồi xuống bên mép giường, ngước nhìn cô:

"Tiếp theo làm gì đây?"

Câu hỏi đơn giản ấy khiến Cố Ngữ Chân bất giác nghĩ tới vài chuyện… không trong sáng lắm.

Cô bước lên, ấn nhẹ vai anh, ép anh nằm xuống:

"Anh không thể nghĩ đến chuyện gì khác để phân tán sự chú ý à? Anh cần nghỉ ngơi đàng hoàng."

Lý Thiệp dựa ra sau, nằm lên giường:

"Vậy nghĩ cái gì?"

Cố Ngữ Chân cũng không biết nên nghĩ gì:

"Ngủ đi." Cô nói xong kéo chăn đắp lên cho anh, rồi đi vòng sang bên kia giường, trèo lên nằm cạnh anh.

Lý Thiệp nhìn cô bò lại gần, không nói gì.

Cô cẩn thận chui vào chăn, nằm nghiêng bên anh, dựa vào đầu giường, giọng nói rất nhẹ và dịu dàng:

"Nhắm mắt lại đi, ngủ một giấc ngon."

Lý Thiệp không đáp lời, chỉ khẽ xoay người, ôm chặt lấy cô, gối đầu lên bụng cô.

Cố Ngữ Chân hơi sững lại vì anh ôm rất chặt, như thể đang níu lấy cọng rơm cuối cùng để sống sót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!