Cô không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng anh chẳng nói gì đặc biệt, nhưng cô lại cảm thấy chỉ mấy câu đó đã bị nhìn thấu hết rồi.
Chuyện va chạm cũng được xử lý rất nhanh, chẳng ai muốn kéo dài, không bao lâu đã xong, Cố Ngữ Chân quay lại xe, xe chậm rãi lăn bánh, cô theo phản xạ quay đầu nhìn lại một cái.
Bạch Mạt bước đến bên cạnh anh nói gì đó, anh cười nhẹ, cũng không nhìn về phía cô lấy một cái. Đôi mắt ấy trời sinh đã mang theo vẻ quyến rũ.
Anh vẫn giống như trước kia, không cần làm gì nhiều, chỉ cần ánh mắt cũng đủ khiến người khác rung động. Hồi học cấp ba đã không thiếu người thích, bây giờ lớn rồi thì lại càng không thiếu.
Cố Ngữ Chân cúi đầu, không nhìn nữa.
Anh ngậm điếu thuốc, tay tùy ý gác lên cửa kính, không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt im lặng lạ thường.
Bạch Mạt liếc nhìn anh một cái, không khỏi cảm thán đúng là đẹp trai thật. Dù trong giới giải trí cô từng gặp không biết bao nhiêu người đẹp, cũng hiếm thấy ai như anh.
Trời sinh mang khí chất câu dẫn lòng người, rõ ràng biết rõ anh là người rất "chịu chơi", nhưng khi ánh mắt ấy nhìn về phía mình lại như thể cả thế giới anh chỉ có mỗi mình mình, khiến tim đập loạn nhịp không kiềm chế được.
Bạch Mạt dịu giọng nói:
"Chúng ta đến rồi."
Anh như vừa hoàn hồn, nhìn sang cô ta, cười khẽ:
"Cảm ơn cô Bạch, hôm nay vất vả rồi."
"Không vất vả gì đâu, tôi còn chạy xe anh không cẩn thận, thật sự xin lỗi. Bình thường tôi không lái xe, mười mấy năm nay toàn có tài xế đưa đón." Bạch Mạt đưa chìa khóa xe cho anh.
"Không sao, cũng là vì đưa tôi mà thôi." Lý Thiệp nhận lấy chìa khóa:
"Cũng muộn rồi, để tôi gọi tài xế đưa cô về."
Bạch Mạt cười nhẹ, lời nói mang theo chút trêu chọc:
"Lý tiên sinh không định mời tôi vào ngồi một lát sao? Tôi lái xe lâu như vậy, chẳng lẽ không sợ tôi khát à?"
Lý Thiệp đẩy cửa xe bước xuống, giọng điệu mang theo vẻ tùy tiện, phóng khoáng không nghiêm túc:
"Để hôm khác đi, trong nhà chẳng có gì uống đâu."
Bạch Mạt nghe vậy thì khựng lại, rõ ràng đã đưa anh về tận cửa, không ngờ anh lại chẳng có chút ý định giữ cô ta ở lại.
Nhưng anh rõ ràng là kiểu đàn ông rất chịu chơi, ánh mắt nhìn Cố Ngữ Chân ở buổi tiệc vừa rồi, từ chân lên eo rồi mới đến mặt đó chính là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ khi có ý nghĩ khác.
Ai mà dám nhìn như thế ở nơi công cộng, thì chắc chắn không phải là loại người quy củ đứng đắn.
Cô ta cũng không thể không thừa nhận rằng chân của Cố Ngữ Chân đúng là đẹp thật, dáng người cũng chuẩn. Váy liền thân phối với giày cao gót, vừa tinh tế vừa trong suốt, đẹp kiểu mong manh như pha lê, khiến người ta chỉ cần liếc qua là khó mà rời mắt.
Bạch Mạt không dám quá chủ động. Cô ta hiểu rõ, đối với kiểu đàn ông như Lý Thiệp là một kẻ đào hoa có tiếng nếu chủ động quá, chỉ tổ chuốc lấy thất bại.
Với loại người như anh, những cô gái chủ động tìm đến chắc chắn đếm không xuể. Ai tự dâng tới cửa, anh chắc chắn chẳng bao giờ coi là chuyện gì to tát.
Trước khi xuống xe, cô ta cố ý để lại một thỏi son trên ghế, rồi quay về khách sạn, mắt không rời điện thoại.
Nhưng suốt đêm, chẳng có tin nhắn nào từ anh, vẫn chỉ dừng lại ở câu "Tôi thích cô" mà anh từng nói trước đó.
Ban đầu Bạch Mạt vốn rất tự tin, vì xưa nay người thích cô ta gần như chưa ai thoát khỏi tay. Nhưng lần này, cô ta không chắc nữa rồi nếu anh thật sự có ý với cô ta, thì hôm nay đã giữ cô ta lại, chẳng cần đợi cô ta phải mở lời.
Suy nghĩ mãi, Bạch Mạt quyết định gọi điện cho ông Dư là nhà đầu tư từng hợp tác lâu năm, cũng là bạn cũ nên chẳng cần vòng vo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!