Chương 4: Cô ấy là lớp phó kỷ luật, ghi tên là chuyện bình thường mà?

Cố Ngữ Chân đi về phía trước, Khả Khả đi lên khoác tay cô, cùng cô đi: 

"Cậu qua đó không sao chứ?"

"Không sao, anh ấy là bạn học cấp ba của tớ."

Khả Khả lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ấy cứ tưởng hôm nay phải báo cảnh sát làm ầm lên rồi, nghệ sĩ trong giới mà dính vào loại tin tức này thì chẳng hay ho gì cả.

Cô ấy liếc nhìn anh đang đi phía trước, chân dài eo thon, dáng người chuẩn khỏi nói, chưa kể đến khuôn mặt kia nữa.

"Bạn học của cậu đỉnh thật đấy, nhưng nhìn là biết kiểu khó mà kiểm soát nổi, chắc chắn có nhiều cô gái thích lắm."

Cố Ngữ Chân sợ anh nghe thấy, vội há miệng làm động tác ra hiệu bảo cô ấy nhỏ tiếng lại.

Vương Trạch Hào nhìn Cố Ngữ Chân đi đến gần, chào một tiếng, rồi dùng khuỷu tay huých An Phi:

"Bọn họ có phải từng có gì đó không thể nói ra không?"

An Phi liếc cậu ta một cái: 

"Cậu là bạn học cấp ba của họ, chẳng lẽ không biết?"

"Thì hồi đó tớ bị gia đình đưa ra nước ngoài, mấy năm không về, tin tức chắc chắn là lạc hậu rồi."

An Phi liếc nhìn Cố Ngữ Chân một cái, không để tâm lắm: 

"Có thể có gì chứ, chẳng qua là bạn học bình thường thôi."

"Sao có thể, vẻ mặt của Thiệp ca lúc nãy y như bắt gian tại trận vậy, nếu giữa bọn họ không có gì, hôm nay đầu tớ cho cậu làm bóng đánh cũng được."

An Phi nghe vậy không đáp lời, phía trước quả bóng đã bị đánh bay đi, cậu ấy quay đầu nhìn Lý Thiệp đang đi tới: 

"Chơi kiểu nào, móc túi hay gấp đôi?"

Lý Thiệp cầm lấy cây gậy golf để bên cạnh:

"Gấp đôi đi, móc túi chán lắm."

Cố Ngữ Chân không hiểu luật chơi và quy tắc, nên vừa đến chỗ này thì dừng lại, đứng ở bên cạnh.

Phó đạo diễn ở đằng xa vẫn đi theo Lý Thiệp, rõ ràng không còn khả năng dây dưa gì với cô nữa.

Khả Khả không hiểu, liền quay sang hỏi cô gái bên cạnh: "Gấp đôi là gì vậy?"

Cô gái kia liếc nhìn họ, mang theo chút kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, vẻ ngoài không dễ tiếp cận, nhưng giáo dưỡng tốt khiến cô ấy vẫn mở miệng giải thích: 

"Gấp đôi tiền cược, ví dụ một hố là mười vạn, hố sau thì gấp đôi, hai mươi vạn, cứ thế tăng lên."

Cố Ngữ Chân nghe xong liền giật mình, còn Khả Khả thì vẫn chưa hiểu: 

"Là nhân dân tệ thật hả?"

Cô gái kia bật cười: 

"Tất nhiên là nhân dân tệ, chẳng lẽ còn chơi yên Nhật ở ngay trên đất nước mình sao?"

Chơi kiểu này mà gấp đôi thì con số sẽ không có giới hạn, rõ ràng không phải kiểu trò chơi người bình thường chơi nổi.

Vương Trạch Hào nghe đến gấp đôi thì máu chiến hừng hực: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!