Chương 36: Em không thật sự nghĩ rằng tôi chỉ bảo em xuống đây để lấy túi chứ?

Cố Ngữ Chân vừa bước ra khỏi sân, thấy chiếc xe thể thao của anh vẫn còn đó thì nhẹ nhõm thở phào nhưng vừa đến gần nhìn kỹ thì lại không thấy người đâu trong xe.

Cô cũng không biết anh đi đâu rồi, lúc nổi giận còn chẳng mang theo điện thoại.

Cô có chút hoảng, quay đầu nhìn xung quanh ngã rẽ tứ phía, hoàn toàn không thấy bóng dáng anh đâu.

Đột nhiên, một giọng nói lười nhác vang lên từ phía sau, vô cùng thong thả:

"Em xoay vòng vòng như ruồi mất đầu vậy, đang làm gì đấy?"

Cố Ngữ Chân quay đầu nhìn lại, thì thấy Lý Thiệp đang đứng trên bậc thềm trước cửa hàng tiện lợi, kẹp điếu thuốc trên tay, lười biếng mà nhìn cô.

Cô bước tới, đưa điện thoại và đồng hồ cho anh:

"Anh giận à?"

Lý Thiệp nghe xong không biểu cảm gì, tay kẹp điếu thuốc giơ ra nhận đồ, giọng tùy tiện:

"Tôi giận gì chứ?"

Cố Ngữ Chân nhất thời không biết đáp thế nào rõ ràng vừa nãy trông như đang giận mà.

Lý Thiệp rít một hơi thuốc, ánh mắt dừng lại trên người cô.

Không hiểu sao, Cố Ngữ Chân lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, luôn có cảm giác như ánh mắt đó có thực thể, khiến cô thấy bối rối và không được tự nhiên.

Anh rít thêm một hơi, rồi ném điếu thuốc xuống đất dùng chân dập tắt, sau đó bước xuống bậc thềm:

"Ăn no chưa?"

Tất nhiên là no rồi, cô ăn nguyên một con cá, bụng căng tròn.

"Lên xe, tôi đưa em về." Lý Thiệp đi ngang qua cô, mở cửa xe lên trước.

Cố Ngữ Chân hơi áy náy, rõ ràng là mời anh ăn cơm, vậy mà lại không chăm sóc được gì cho anh.

Cô tiến lên, mở cửa ngồi vào ghế phụ:

"Mấy người trong phòng tưởng anh là diễn viên mới, nên mới nhiệt tình như vậy."

Lý Thiệp tay đặt lên vô lăng, nghe thế liếc mắt nhìn cô, sắc mặt có phần lạnh nhạt:

"Thắt dây an toàn vào."

Cố Ngữ Chân luôn có cảm giác ánh mắt ấy hàm ý điều gì đó, nhưng lại không thể phân biệt rõ, cô quay người kéo dây an toàn và cài vào dây tự động siết lại.

"Khách sạn nào?"

"Hả?" Cố Ngữ Chân hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh.

Lúc này Lý Thiệp cũng vừa quay sang nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau, cô mới phản ứng lại anh đang hỏi cô đang ở khách sạn nào.

Chỗ quay phim khá hẻo lánh, cách xa khách sạn nơi cô ở, về tới nơi mất hơn một tiếng đồng hồ.

Đến nơi thì trời cũng đã bắt đầu tối.

Bên trong xe rất yên tĩnh, không mở nhạc, bầu không khí yên lặng khiến Cố Ngữ Chân thấy hơi mất tự nhiên. Cô cúi đầu mở điện thoại thì thấy đoàn phim gửi thông báo hôm nay không quay cảnh của cô, được nghỉ tự do.

Cố Ngữ Chân ngay lập tức thả lỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!