Phó Lê mở lời giúp Bạch Mạt xoa dịu tình hình, rất lịch sự đưa tay ra:
"Chào anh, tôi là Phó Lê, trước đây từng vô tình đụng phải xe anh, vẫn luôn muốn mời anh ăn một bữa để xin lỗi."
Cố Ngữ Chân lập tức hiểu ý, quay sang nhìn Lý Thiệp. Anh luôn không để tâm mấy chuyện lặt vặt, cô sợ anh không nhớ chuyện đó và chẳng buồn nể mặt, bèn chủ động giải thích:
"Là lần trước bọn tôi vô tình va vào xe anh, anh còn nhớ không?"
Lý Thiệp liếc nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ đưa tay bắt tay Phó Lê:
"Chào cậu, tôi là Lý Thiệp."
Phó Lê tỏ vẻ thân thiện:
"Cùng đi ăn đi, bọn tôi cũng đang chuẩn bị xuất phát."
Cố Ngữ Chân hơi khựng lại cô biết Lý Thiệp vốn không thích xã giao, bèn tìm cớ cho anh rút lui:
"Bạn tôi chắc còn có việc khác…"
Nhưng Lý Thiệp lại không quan tâm, tùy tiện nói:
"Đi cũng được, chưa ăn gì mà."
Cố Ngữ Chân đứng yên tại chỗ, cực kỳ ngại ngùng. Cô thật sự muốn cắn anh một cái, chẳng ai lại phá hỏng kế hoạch rút lui như thế, tại sao không nói ngay từ đầu là sẽ đi, để cô đỡ phải bịa lý do giúp?
Lý Thiệp lái xe đến, bên phía Phó Lê cũng có xe riêng, nên mọi người chia thành hai nhóm.
Bạch Mạt, anh Nguy và vài người khác đi cùng xe với Phó Lê.
Cố Ngữ Chân thì cùng hai nữ diễn viên khác đi theo xe của Lý Thiệp.
Cô ngồi vào ghế phụ, Lý Thiệp liếc qua điện thoại trong tay cô:
"Không xem điện thoại à?"
Cố Ngữ Chân ôm túi, cầm điện thoại nhưng vẫn hơi đơ:
"Ở đây sóng yếu, tôi cũng mới xem được."
Lý Thiệp không nói thêm gì, hai nữ diễn viên ngồi sau cũng im lặng.
Cố Ngữ Chân muốn hỏi tại sao anh lại đích thân đến đưa túi, nhưng nghĩ lại, sợ anh sẽ thản nhiên trả lời kiểu: "Rảnh thì đến thôi", như vậy thì lại giống như cô tự ảo tưởng.
Cô lại nghĩ đến Bạch Mạt, nên càng không có lý do để hỏi. Tuy lúc nãy họ trông không giống một cặp đôi, nhưng rốt cuộc họ từng bị chụp ảnh vào khách sạn cùng nhau.
Vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ, chắc là kiểu quan hệ mập mờ chỉ đến mức đó thôi?
Cố Ngữ Chân liếc nhìn anh, tay anh đặt tùy ý lên vô lăng, chân dài gập lại, càng tôn lên vóc dáng cao ráo. Dáng ngồi ung dung mà quyến rũ. Một người như anh, làm sao có thể không có những cô gái xuất sắc theo đuổi?
Huống chi anh vốn là kiểu người sống rất thoáng.
Cô khẽ mím môi, cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay cô.
Chỗ ăn uống lần này là Phó Lê chọn là một tứ hợp viện nhỏ (kiểu nhà truyền thống Bắc Kinh), nằm khá sâu trong ngõ, chỉ có khách quen mới biết mà đến.
Hai nữ diễn viên ngồi cùng xe đã xuống trước và đi vào bên trong.
Cố Ngữ Chân chờ anh đỗ xe xong, rồi cùng anh đi vào. Đến gần phòng riêng, cô đặc biệt nhắc anh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!