Chương 34: Như thể là lần đầu tiên gặp anh, đến ánh mặt trời cũng thiên vị anh.

Trong xe yên tĩnh, Trương Tích Uyên cũng không nói thêm gì nữa.

Anh ấy vốn là người công bằng, luôn nhìn nhận sự việc một cách lý trí, sẽ không thiên vị ai chỉ vì quan hệ huyết thống.

Anh ấy chỉ đứng ở góc độ ông chủ, phân tích rõ lợi và hại cho cô, Lý Thiệp và Tử Thư vốn dĩ là một cái kết mà ai cũng nhìn thấy. Họ có thể tùy hứng, có thể cãi nhau, nhưng cuối cùng vẫn sẽ quay về bên nhau.

Cố Ngữ Chân dù sao cũng là nghệ sĩ do anh ấy đưa vào giới, có một số chuyện nên nói rõ với cô. Tổn thương không cần thiết hoàn toàn có thể tránh được.

Xe dừng trước khách sạn, Trương Tích Uyên nhìn cô:

"Cô lên nghỉ ngơi cho tốt đi, nhiều lúc tỉnh táo rồi sẽ biết lựa chọn nào là tốt nhất cho tương lai của mình."

Im lặng một lúc, Cố Ngữ Chân nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lên tiếng:

"Những gì anh nói, tôi đều biết."

"Tôi đã từng thử rút lui ngay khi biết anh ấy thích cô ấy. Nhưng kết quả của việc tôi rút lui… là người anh ấy thích căn bản chẳng hề trân trọng anh ấy, cô ấy tìm người yêu mới, tùy tiện mà phung phí tình cảm của anh ấy."

"Tôi không nỡ… cũng không chịu nổi khi nhìn thấy anh ấy phải chịu khổ như vậy. Người tôi dốc lòng yêu thương, nếu người anh ấy thích còn không trân trọng anh ấy, thì tại sao tôi phải nhường?"

Trương Tích Uyên hơi khựng lại, nhìn cô, nghiêm túc nói:

"Tôi khuyên cô nên suy nghĩ thật kỹ. Tiểu Thư sớm muộn gì cũng sẽ quay về. Cô ấy mà đã ngang ngược lên thì chẳng ai ngăn nổi. Sau này nếu họ quay lại với nhau, nghĩ đến chuyện của hai người, họ tuyệt đối sẽ hành cô mệt người."

"Cô ấy đã bắt đầu cuộc sống mới, tôi sẽ không nhường thêm lần nào nữa. Những điều anh nói về lợi và hại, tôi đã hiểu từ hồi cấp 3 rồi. Tôi luôn lý trí, nhưng bây giờ… tôi không muốn lý trí nữa."

Trương Tích Uyên cảm thấy cô không còn tỉnh táo:

"Nếu cô cảm thấy đáng, thì tôi cũng không biết nói gì hơn. Đó là lựa chọn của cô."

Cố Ngữ Chân nhìn ra ngoài cửa kính xe, ánh mắt bình tĩnh:

"Tôi đã thích anh ấy suốt mười năm, đó là chuyện của tôi, không có gì gọi là "đáng hay không đáng" cả."

Trương Tích Uyên ngừng lại một lúc, không biết nên nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn cô xuống xe rời đi.

Anh ấy chợt nhận ra, cô dường như không yếu đuối như anh ấy tưởng. Cô trầm lặng, nhưng có nội lực, cũng rất lý trí.

Cô và anh ấy là kiểu người rất giống nhau, biết rõ điều gì không phù hợp, cũng nhìn vấn đề rất tỉnh táo lý trí.

Nhưng họ cũng là kiểu người rất khác nhau anh ấy tỉnh táo, lý trí, nên luôn tránh xa những kết quả không cần thiết, vì con người vốn có xu hướng tránh thiệt để tìm lợi.

Còn cô thì khác. Cô cũng tỉnh táo, cũng biết tránh điều bất lợi, nhưng lại chọn cách tỉnh táo mà nhìn bản thân rơi vào vũng lầy.

Có lẽ nếu chưa từng cô đơn mà tỉnh táo yêu một người suốt mười năm, thì thật sự không có tư cách để bàn về chuyện "xứng đáng" hay không.

Cố Ngữ Chân quay về khách sạn, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào, cứ như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.

Cô nhớ đến bức ảnh anh bị chụp, cắn môi một cái, rồi dứt khoát tắt máy.

Sáng hôm sau, Cố Ngữ Chân đến đoàn phim. Đạo diễn Hứa thấy cô, vẫy tay gọi cô lại.

Cô bước tới chỗ ông, đạo diễn Hứa rõ ràng rất hài lòng với diễn xuất của cô gần đây, ánh mắt đầy thiện cảm: "Những cảnh mấy hôm nay cô diễn rất tốt, lát nữa có cảnh với Bạch Mạt có thể hơi khó, cô tranh thủ diễn thử cùng cô ấy trước nhé."

"Vâng ạ." Cố Ngữ Chân gật đầu đồng ý.

Phía trước, Bạch Mạt khoác áo ngoài, từ trong bước ra:

"Đạo diễn Hứa, cảnh quay lúc nãy đều ổn chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!