Cố Ngữ Chân đi theo phía sau Lý Thiệp, trời nắng gắt, đi bộ trên bãi cát lại mệt, cô bước không nổi nữa.
Lý Thiệp chân dài bước lớn, đi được mấy bước là phải quay đầu lại đợi cô.
Cố Ngữ Chân cảm nhận được áp lực từ ánh mắt anh, vội vàng bước nhanh hơn, chạy nhỏ theo kịp, nhưng khi anh đi tiếp, cô lại chậm dần, rồi lại bị kéo giãn khoảng cách đi bên cạnh anh cô rất hay tranh thủ lười một chút.
Lý Thiệp nhận ra mánh khóe lười biếng nhỏ của cô, quay đầu nhìn qua, cô lập tức lại hấp tấp chạy đến bên anh.
Lý Thiệp thấy cô ngoan ngoãn chạy tới, mặt lại làm ra vẻ vô tội, bỗng bật cười:
"Cố Ngữ Chân, nếu em không bị dị ứng, tôi đã định đánh em rồi đấy."
Cố Ngữ Chân nghe thấy từ "đánh", tim đập nhanh lên theo phản xạ, trong đầu chợt nghĩ đến vài hình ảnh không nên nghĩ đến, vì anh chỉ lúc đó… mới hơi quá đáng một chút.
Tai cô đỏ bừng, nhìn xuống bãi cát:
"Cát nóng chân quá…"
Lý Thiệp cúi đầu nhìn chân cô, mang giày rồi mà, đâu đến nỗi:
"Cởi ra tôi xem nào."
Cố Ngữ Chân chỉ tiện miệng viện cớ, thật ra chỉ là đi không nổi nữa, nhưng lại sợ anh nghĩ cô yếu đuối.
Anh đã ngồi xuống, đưa tay định nắm lấy chân cô.
"Không cần đâu, nghỉ một chút là được rồi." Cố Ngữ Chân né tránh, không cẩn thận đứng không vững, vội vàng nắm lấy vạt áo anh, suýt nữa thì ngồi lên vai anh.
Lý Thiệp giữ lấy chân cô giúp cô đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn, không nói lời nào.
Cố Ngữ Chân không dám nhìn vào mắt anh, sợ bị nhìn thấu.
Bên cạnh, An Phi đẩy cửa kính biệt thự ra, thấy hai người dây dưa với nhau thì hơi sững người, nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc:
"Còn chơi không? Mà hút điếu thuốc thôi mà lâu thế?"
"Chơi chứ." Lý Thiệp đứng dậy, nhưng lại bị Cố Ngữ Chân túm chặt cổ áo.
Lý Thiệp liếc nhìn tay cô, bật cười một tiếng, rồi trực tiếp đưa tay vòng qua dưới đầu gối cô, cúi người bế bổng cô lên.
"A!" Cố Ngữ Chân không đề phòng, giật mình hét lên một tiếng, đến khi kịp phản ứng lại thì Lý Thiệp đã bế cô đi rồi.
Phía sau, An Phi khựng lại một bước, nhưng không nói gì.
Phía trước đang ồn ào thì chợt yên tĩnh trong giây lát, người đằng sau đi tới chưa từng gặp cô, liền trêu ghẹo:
"Ôi! Em gái này cướp ở đâu về thế?"
Lý Thiệp tùy tiện nói:
"Bám chặt ngoài kia không chịu buông, nên mang vào chơi một lúc."
Câu này vừa nói ra, ánh mắt xung quanh nhìn sang đều trở nên mờ ám và đầy ẩn ý.
Cố Ngữ Chân nóng bừng cả mặt, anh đúng là vô lý đến mức không ai chịu nổi:
"Lý Thiệp, anh thả tôi xuống!"
Lý Thiệp chẳng buồn để ý, vừa thả cô xuống thì điện thoại reo. Anh nghe máy, tiện tay ngăn nhân viên phục vụ đang bưng rượu lại, chỉ vào chai nước khoáng ở dưới cùng, rồi đi sang một bên nói chuyện điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!