Chương 32: Trước đó rồi, bảo bối.

Tim của Cố Ngữ Chân đập nhanh đến mức không thể tưởng, Lý Thiệp chạm vào cô một cái rồi rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra, bình thản như thể chưa từng có gì.

Nếu không tận mắt thấy, chắc chắn không ai phát hiện ra giữa họ vừa có gì đó.

Mặt Cố Ngữ Chân đột nhiên nóng bừng, không biết là do dị ứng hay vì lý do nào khác.

Chỉ có cảm giác ngứa ngáy nơi mắt cá chân là còn sót lại, nhẹ nhẹ, khiến người ta không thể lờ đi.

Hữu Hữu vừa cười nói đùa giỡn với vài người, vừa nói:

"Chúng ta qua bên kia trước đi, bên đó chắc là có thuốc trị dị ứng."

Cố Ngữ Chân đội chiếc mũ gần như che hết nửa khuôn mặt, đứng dậy nói:

"Cảm ơn nhé."

Hòn đảo không xa lắm, đi trực thăng chỉ mất vài phút là tới nơi.

Hữu Hữu và một cô gái nữa rõ ràng rất quen thuộc nơi này, dẫn cô đến ngồi ở một nhà hàng sát bờ biển.

Nhà hàng dựng nửa bên trên cát, gió biển thổi qua nhè nhẹ, mát mẻ và dễ chịu.

Hữu Hữu nói với cô:

"Cô ngồi đây đợi một chút nha, tôi đi lấy thuốc mỡ cho cô."

Một cô gái khác cũng dịu dàng nói:

"Cô cứ yên tâm ngồi đây, không nghiêm trọng lắm đâu, dị ứng chút xíu thôi."

Cố Ngữ Chân gật đầu, hai cô gái vừa trò chuyện vừa rời đi.

Cô nhìn theo bóng họ đi khuất, trong lòng có chút may mắn may mà là con gái đi cùng, nếu là anh thì cô chẳng biết trốn vào đâu để che giấu.

Cố Ngữ Chân đưa tay khẽ chạm vào mặt, ngứa mà không dám gãi, chỉ có thể ráng chịu đựng. May mà đây là đảo tư nhân, không có người ngoài, không lo bị chụp hình.

Cô chờ rất lâu, cảm thấy cả gương mặt cô như sưng lên rồi mà vẫn chưa thấy ai tới. Hai cô gái kia cũng chưa quay lại.

Cố Ngữ Chân bắt đầu lo lắng, trước đây cô cũng từng bị dị ứng, chỉ cần bôi thuốc thì không sao, nhưng nếu không có thuốc… thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Ngày kia còn có cảnh quay của cô, nếu tình trạng nghiêm trọng thì hoàn toàn không thể lên hình được.

Cô hơi sốt ruột, vừa định đứng dậy thì thấy có người từ xa đi trên bãi cát tiến lại gần.

Cô hơi dừng lại, nhìn người đó dần đến gần.

Lý Thiệp kẹp điếu thuốc trong tay, đi đến bên này, ngậm thuốc trong miệng, cúi đầu mở hộp thuốc trong tay ra:

"Ngẩng đầu lên để tôi xem thử."

Cố Ngữ Chân lúc này mới nhớ ra bộ dạng hiện tại của cô không được đẹp, cô cúi đầu, không muốn để anh thấy, đưa tay ra định lấy tuýp thuốc mỡ trong tay anh:

"Để tôi tự bôi."

Lý Thiệp hất tay cô ra, giọng có chút ngông nghênh:

"Em nhìn thấy chỗ đó sao?"

Tay Cố Ngữ Chân vốn đã mềm, lại là lòng bàn tay hướng lên, anh ra tay chẳng nhẹ chút nào, bị đánh một cái hơi đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!