Cô nhìn anh với vẻ mơ hồ, rồi mới phản ứng lại rằng… anh đang muốn cô trả tiền ngay bây giờ?
Dù sao cũng là hai chục triệu, nếu là vài chục vạn thì có thể anh sẽ giúp cô, tặng cô cũng không sao, nhưng hai chục triệu thì không thể nào chỉ vì một câu "tôi sẽ trả" là có thể để cô đi như vậy, cho dù từng là bạn trai cũ.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, cắn răng chấp nhận, rồi nhỏ giọng nói:
"Tôi viết giấy vay nợ cho anh được không, trả góp cũng được?"
Lý Thiệp khẽ nhướng mày, nhìn cô nhưng không nói gì.
Cô thấy anh im lặng, càng lo lắng hơn, cố gắng giải thích:
"Cũng sẽ không lâu đâu, đợi các khoản thù lao đóng phim của tôi về rồi tôi trả anh."
Anh đưa tay lên, nhéo má cô một cái:
"Em lại nói với tôi chuyện trả góp?"
Cô đau quá đưa tay xoa má, cảm thấy hình như anh có hơi tức giận.
Dù sao thua ngần ấy tiền, ai mà chẳng bực mình.
Nếu cô biết mức cược cao như vậy, chắc chắn sẽ không bao giờ xuống chơi, số tiền đó chẳng khác nào ném xuống sông.
Cô rướn người đến gần anh, giọng khẽ khàng, có chút tủi thân:
"Lý Thiệp, tôi…tôi vẫn chưa nhận được tiền thù lao đâu mà…"
Anh hạ kính xe xuống, cúi đầu châm một điếu thuốc, từ tốn hút một hơi, khói thuốc lượn lờ giữa môi anh. Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô, giọng thờ ơ đầy ngang ngược:
"Liên quan gì đến tôi chuyện em nhận được hay chưa?"
Cô đột nhiên có cảm giác như bị dân xã hội đen đến đòi nợ, vô lý mà còn cộc cằn.
Về đến khách sạn, cô ngồi xuống ghế sofa, cầm máy tính ra bấm tới bấm lui để tính toán chi phí.
Dù thù lao đóng phim của cô không thấp, nhưng gần đây các khoản vẫn chưa được thanh toán, chi tiêu thì nhiều, nên hoàn toàn không thể có ngay từng ấy tiền mặt.
Cô bắt đầu thấy rầu rĩ, nếu không phải vì biết rõ Lý Thiệp rất giàu và sẽ không lừa cô, cô đã nghi ngờ đây là cái bẫy lừa tình lừa tiền rồi.
Tiểu Ngư đi vào, cầm chiếc áo khoác cô để trên ghế sofa định treo lên thì phát hiện chiếc trâm cài đã từng mất.
"Chân Chân, chị tìm lại được trâm cài rồi à?"
Cô ngẩng đầu lên, yếu ớt gật đầu.
Tiểu Ngư tỏ ra mừng rỡ:
"May thật đấy, không là phải đền một khoản không nhỏ đâu."
Nghe vậy, cô đến cả sức bấm máy tính cũng chẳng còn. So với số tiền cô thua hôm qua, giá của cái trâm này chẳng khác gì hạt bụi.
Cô mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Lý Thiệp, hỏi đại khái là có thể cho cô gia hạn thêm bao lâu không?
Anh chỉ trả lời đúng hai chữ:
"Ngày mai."
Ngày mai? Chẳng phải là trả ngay lập tức sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!