Chương 29: Quấn lấy nhau kịch liệt đến mức nào

Ngày hôm sau, Cố Ngữ Chân vào đoàn để quay phim. Cô nhìn điện thoại, không có tin nhắn nào cả, đến cả chuyện anh rốt cuộc thua bao nhiêu tiền cũng không nói, bình thản đến mức như thể cô chẳng thua gì cả.

Nhưng nhìn đám bạn của anh hôm qua vui vẻ đến thế, chắc là thua cũng không ít…

Cố Ngữ Chân nghĩ một lát, khẽ mím môi rồi cất điện thoại. Lần này cô quay một bộ phim của đạo diễn Hứa, không ngờ sau bao nhiêu trắc trở cuối cùng vẫn để cô đóng.

Hơn nữa còn là vai nữ phụ số hai, Trương Tích Uyên lấy về cho cô, trước đó phó đạo diễn Chu Nạp và chú của ông ta cũng góp không ít công sức.

Ban đầu Cố Ngữ Chân cảm thấy không thoải mái, cũng không dám dây dưa với những người kiểu này, không ngờ Trương Tích Uyên hoàn toàn không quan tâm, dùng người rất linh hoạt.

Đạo diễn Hứa là người có lòng tự trọng của giới tri thức, chuyện dùng tiền hay tài nguyên để đổi lấy vai diễn trong phim của ông ấy là điều không tưởng. Cơ hội thử vai lần này là phải tốn biết bao công sức mới giành được.

Ban đầu Cố Ngữ Chân không tự tin sẽ lấy được vai diễn này, đã bỏ ra rất nhiều công sức để chuẩn bị. Đến khi thử vai, đạo diễn Hứa lại rất hài lòng mới đồng ý cho cô diễn, cũng khiến cô nhẹ nhõm hẳn.

Vai nữ phụ này có không ít đất diễn, nhân vật cũng rất mới mẻ, nếu nắm bắt tốt thì có thể để lại ấn tượng sâu sắc với khán giả.

Khi cô đến nơi, trường quay đã được dựng xong, toàn bộ bối cảnh đều rất chân thực, từng chi tiết được làm rất chỉn chu, vừa bước vào là đã cảm nhận được không khí của nhân vật.

Cảnh đầu tiên của cô được quay ở sân trong, một vài diễn viên và các tiền bối lão làng đang đợi ở bên cạnh.

Cố Ngữ Chân cầm kịch bản bước vào, tìm một chỗ dưới bóng cây để chuẩn bị.

Nữ diễn viên ngồi gần đó không để ý thấy cô đã vào, đang luyện thoại thì bất chợt nói ra một câu:

"Người đóng vai nữ phụ là Cố Ngữ Chân à? Tài nguyên ghê thật, đây là phim của đạo diễn Hứa đó."

Một diễn viên khác hạ giọng nói:

"Tôi nghe nói đạo diễn Hứa còn đặc biệt sắp xếp cho cô ấy thử vai, khí thế không nhỏ đâu."

Một nữ diễn viên khác tò mò hỏi:

"Vậy là được bao nuôi rồi hả? Người chống lưng cho cô ấy là ai?"

"Ai mà biết, chỉ nghe nói có người thấy cô ấy cùng Chu Nạp và chú của ông ta vào quán rượu."

Cố Ngữ Chân nghe đến một nửa thì cau mày. Đến đoàn phim rồi mới phát hiện, ngay cả những người từng đóng phim chung trước đây cũng ít nói chuyện với cô, chắc là cũng nghe được mấy lời đồn đại.

Bạch Mạt vừa bước ra từ trong, nghe vậy thì rõ ràng là người từng trải, liền mở miệng:

"Đừng bàn mấy chuyện này ở đoàn phim, kẻo người ta nói chúng ta không có đạo đức nghề nghiệp. Người ta muốn sống sao là chuyện của họ, chúng ta làm tốt phần diễn của mình là được."

Cô ấy im lặng một lát rồi tiếp tục lật xem kịch bản trong tay.

Phía trước bỗng trở nên náo nhiệt, những người đang nói chuyện cũng ngưng lại.

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Phó Lê đến.

Phó Lê vốn có quan hệ rất tốt trong đoàn, lập tức được mọi người vây quanh chào hỏi một lúc, sau đó anh ta đi về phía cô, nhìn cô một lượt rồi nói:

"Hôm nay không khóc lem hết cả mặt rồi nhỉ?"

Cố Ngữ Chân nghĩ đến hôm đó cô khóc lóc trước mặt bao người còn bị chụp ảnh lại, liền thấy có chút xấu hổ, "Đừng nhắc nữa…"

Phó Lê giơ tay lên cam đoan, trông rất nghiêm túc:

"Giữ bí mật tuyệt đối, trong ký ức của tôi thì hôm đó coi như chưa từng gặp cô."

Cố Ngữ Chân không nhịn được bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!