Trong lúc tâm trí hỗn loạn, Cố Ngữ Chân phát hiện dây áo lót của cô bị lỏng ra, cô nhớ lại nụ hôn vừa rồi, mặt lập tức nóng bừng lên, đến giờ còn không biết là anh đã tháo ra từ lúc nào.
Bên ngoài có người đi qua, Cố Ngữ Chân vội vàng bước vào nhà vệ sinh nữ đối diện.
Người đàn ông say rượu lúc nãy không tìm được công tắc đèn, lảo đảo đi ra ngoài.
Lý Thiệp vẫn đứng dựa trong bóng tối, không vội rời khỏi, cúi đầu châm một điếu thuốc.
"Tách" tiếng bật lửa vang lên, nghe có chút yên tĩnh lạ thường.
Cố Ngữ Chân quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh nam đối diện, bên trong tối đen, anh không bật đèn, cũng không bước ra, nhưng lại đang hút thuốc?
Cô không hiểu hút thuốc có gì hay, rõ ràng vị đắng, nhưng nghĩ đến nicotine tượng trưng cho sự nghiện và lệ thuộc, giống như anh đối với cô vậy.
Cố Ngữ Chân khẽ trầm ngâm, bên trong truyền ra tiếng bước chân, cô theo bản năng nép mình vào bóng tối.
Chốc lát sau, anh kẹp điếu thuốc trong tay, tay kia đút túi, bước ra ngoài với dáng vẻ lười nhác, cổ áo hơi xộc xệch, tùy tiện đến mức toát lên vài phần mê hoặc, cứ như không nhận ra người vừa rồi là ai.
Cố Ngữ Chân khẽ cắn môi, anh hình như không phải lần đầu gặp ai cũng không từ chối, dù sao thì cũng là ông chủ một tụ điểm giải trí lớn như vậy, nếu mà không phong lưu thì đúng là không hợp lý.
Cô theo bản năng kéo áo trước ngực, tiện tay sờ thử, mới phát hiện trâm cài ngực không thấy đâu nữa, đây là món đồ của nhãn hàng, rất đắt tiền, được giao riêng để cô đeo làm quảng bá.
Cố Ngữ Chân hơi cắn răng, thừa lúc nhà vệ sinh nam không có ai, vội vàng chạy vào, bật đèn quen tay.
Nhưng tìm quanh bồn rửa, dưới đất vẫn không thấy chiếc trâm đó.
Một món đồ nổi bật như vậy, nếu rơi trong này thì nhìn một cái là thấy, chắc không phải rơi ở đây.
Cố Ngữ Chân có chút hối hận, đành từ bỏ việc tìm kiếm, đứng dậy rời đi, tránh để ai nhìn thấy cô vào nhà vệ sinh nam bằng không ngày mai chắc sẽ lên trang nhất mục giải trí mất.
Vừa đi được vài bước theo hướng cũ, cô đã nghe thấy tiếng của Trương Tử Thư vang lên phía trước.
Cố Ngữ Chân khẽ khựng lại, ngẩng đầu quả nhiên thấy hai người đang đứng ở khúc quanh phía trước.
Trương Tử Thư chắn trước mặt Lý Thiệp, nụ cười như đang đùa giỡn:
"Em sắp ra nước ngoài rồi đấy, anh không định nói với em mấy lời chia tay sao?"
"Em đâu phải lần đầu ra nước ngoài, không cần phải lặp lại."
Lý Thiệp nói một cách lười biếng, giọng anh như bị khói thuốc nhuộm qua, có chút trầm thấp gợi cảm kỳ lạ.
Nếu có nói thì cũng chỉ hai chữ thôi: Tuỳ em.
Trương Tử Thư cố tình đùa giỡn như đang tung thính:
"Nếu anh giữ em lại, biết đâu em sẽ không đi."
Lý Thiệp bật cười, vẫn thoải mái như thường:
"Vậy bạn trai em chắc khóc mất."
Nói xong, anh không thèm để ý đến Trương Tử Thư nữa, dựa vào lan can kính phía trước, nhìn xuống sàn nhảy đang cuồng loạn bên dưới.
Trương Tử Thư xoay người định nói thêm gì đó, lại nhìn thấy vết son môi sau gáy của anh, liếc mắt nhìn về phía nhà vệ sinh vừa rồi, nơi nổi tiếng "phóng túng" nhất trong cả tụ điểm giải trí này.
Cô ta vốn dĩ chẳng bao giờ xem Cố Ngữ Chân là đối thủ, cũng chưa từng xem trọng những cô gái từng qua lại với Lý Thiệp, yêu đương với anh cũng chỉ như là hứng thú nhất thời, ba phút là hết.
Ngay cả cô, yêu nhau một năm rồi vẫn nói chia tay là chia tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!