Chương 27: Nồng nhiệt đến mức như sắp làm thật vậy…

Cuộc gọi thứ hai kết thúc xong thì bên kia không gọi lại nữa, dường như cũng nổi giận rồi.

Cố Ngữ Chân nhìn anh im lặng ăn cháo, sợ anh vì giận dỗi mà đánh mất người mình thật sự thích, nên vẫn trái với lòng mình mà lên tiếng:

"Anh không nghe điện thoại của cô ấy à?"

Lý Thiệp ngẩng mắt lên nhìn cô, giọng nói bỗng trở nên lạnh nhạt:

"Em cũng thích lo chuyện bao đồng thật đấy?"

Cố Ngữ Chân cảm thấy tim bị đâm nhói, hình như chỉ cần liên quan đến cô ấy, anh liền không thể giữ được bình tĩnh.

Cô nghĩ đến ba chữ cái "ZZS", cảm giác chua xót đã lâu không xuất hiện bất chợt trào lên.

Cố Ngữ Chân biết anh tâm trạng không tốt nên mới nói vậy, nhưng cô vẫn không kìm được cảm giác buồn bã.

Đột nhiên cô không thể ngồi thêm nữa, khẽ nói:

"Tôi nhớ ra còn việc, tôi về trước, anh nghỉ ngơi cho tốt."

Cô bước xuống ghế, đi đến bên sofa lấy áo khoác.

"Trương Tích Uyên, em có thể cân nhắc thử."

Cố Ngữ Chân hơi khựng lại khi nghe câu nói ấy, quay người nhìn anh, lập tức phản ứng lại:

"Là anh nhờ anh ta ký hợp đồng với tôi?"

Lý Thiệp hơi lạnh nhạt, như không muốn nói nhiều:

"Chỉ là tiện miệng nhắc đến em, ký hay không là do anh ta tự quyết định. Tuy lớn hơn vài tuổi, nhưng trong sự nghiệp có thể dẫn dắt em. Em nên tìm hiểu thêm."

Cố Ngữ Chân nghe xong liền cụp mắt xuống, không nói gì.

Đúng là anh đã chọn giúp cô một người rất tốt, thật sự có lòng. Nếu như anh không phải là người cô thích…

Hít sâu một hơi, mọi cảm xúc cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành hai chữ:

"Cảm ơn."

Lý Thiệp không nói gì thêm:

"Cảm ơn vì hôm nay."

Lịch sự mà xa cách, như hai người bạn mới quen.

"Không có gì." Cố Ngữ Chân đặt chìa khóa nhà lên bàn trà, xoay người rời đi, bước chân không hề rối loạn, cũng không nhanh hơn.

Hồi còn đi học, lúc thầm thích anh, cô đã quen với việc che giấu cảm xúc. Cô biết nếu đi nhanh hay bước chân rối loạn, sẽ khiến người khác phát hiện bí mật trong lòng.

Cô bỗng có chút ghen tị với Trương Tử Thư, nếu cô cũng cá tính như vậy, liệu anh có thích cô một chút nào không?

Ra khỏi cửa, gió lạnh thổi đến khiến cô chợt tỉnh táo lại.

Cô nghĩ: Sao mình lại bỏ đi? Rõ ràng bây giờ là lúc anh yếu đuối nhất.

Cô nhớ lại dáng vẻ anh cuộn người ngủ trên sofa, tư thế đó trông thật cô đơn và thiếu cảm giác an toàn.

Tim cô như bị kim châm từng chút một, quay đầu nhìn lại thì thấy đèn trong nhà đã tắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!