Cố Ngữ Chân rời khỏi phòng nghỉ, tìm thấy Trương Tích Uyên trong đám đông:
"Bạn tôi có việc gấp, tôi có thể rời đi trước không?"
Trương Tích Uyên quay lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, dường như đã đoán được gì, anh ta liếc nhìn quanh hội trường rồi lại nhìn cô, không ép buộc:
"Cô phải nghĩ kỹ, những người cô có thể gặp hôm nay, chưa chắc sau này có cơ hội gặp lại trong bất kỳ buổi tiệc nào đâu."
Cố Ngữ Chân cầm điện thoại, im lặng vài giây rồi nói:
"Tôi hiểu."
Trương Tích Uyên không nói thêm, chỉ gật đầu:
"Vậy đi đi."
Cố Ngữ Chân vội vàng quay người chạy ra ngoài.
Trương Tích Uyên nhìn bóng lưng cô rời khỏi một cách vội vã, mỉm cười. Có vẻ như đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người lăn lộn trong giới mà lại sẵn sàng từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.
Cố Ngữ Chân khoác thêm một chiếc áo khoác ra ngoài, trông không quá gây chú ý.
Cô lên xe, bấm gọi số điện thoại mà cô đã thuộc nằm lòng, nhưng đầu dây bên kia lại là giọng máy báo tắt nguồn.
Tim cô khựng lại một nhịp, anh trước giờ rất hiếm khi tắt máy, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi đến biệt thự Giang Ý, Cố Ngữ Chân xuống xe, tìm đến nhà của Lý Thiệp. Bên trong tối om, không biết có ai không.
Cô đứng ngoài cửa nhìn vào trong một lúc, sau đó bước lên, nhấc góc tấm thảm trước cửa quả nhiên bên dưới có để một chiếc chìa khóa.
Cô cầm chìa mở cửa, đẩy ra, bên trong không bật đèn, giống như chẳng có ai cả.
"Lý Thiệp, anh có ở đây không?"
Không ai đáp lại.
Cố Ngữ Chân đi vào, phòng khách có một bức tường kính lớn, ánh trăng rọi vào, chiếu xuống chiếc ghế sofa nơi anh đang cuộn người nằm ngủ, trông anh bình yên đến lạ thường…
Cố Ngữ Chân bỗng thấy xót xa, bước lên nhẹ nhàng kéo anh:
"Lý Thiệp, lên giường ngủ đi…"
Anh hơi cau mày, không đáp, có vẻ ngủ rất say.
Cố Ngữ Chân không gọi nữa, đứng dậy lần mò bật đèn ngủ hành lang, sau đó lên lầu tìm phòng của anh.
Phòng anh trang trí đơn giản với tông màu đen, trắng, xám, không có màu sắc thừa thãi, cũng không có chút hơi thở nào của người khác.
Cô không dám nhìn kỹ, sợ sẽ thấy đồ dùng của phụ nữ trong đó.
Cô thu ánh mắt lại, nhưng rồi bất chợt dừng lại khi nhìn thấy vật trên tủ đầu giường.
Cô đứng lặng một lúc, rồi nhanh chóng cầm chăn xuống, nhẹ nhàng bước tới, đắp lên người anh.
Lúc này cô mới yên tâm, ngồi xuống trước sofa, chăm chú nhìn khuôn mặt anh khi ngủ.
Nhưng rồi cô từ từ nhận ra anh ngủ không yên chút nào, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Cố Ngữ Chân giật mình, vội vươn tay sờ trán anh rất nóng, anh đang sốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!