Chu Ngôn Nghiễn vẫn trầm mặc không nói, như thể không nghe thấy gì, hoàn toàn không có phản ứng.
Nếu anh ta thực sự hiểu được những gì mà Lý Thiệp đã phải chịu đựng vì chuyện này, thì đã không để mọi thứ kéo dài suốt bảy năm trời.
Cố Ngữ Chân nhìn vẻ u ám của anh ta, cũng lo nói thêm sẽ khiến anh ta thật sự đi tự sát, đành xoay người rời đi. Bên trong đã không còn bóng dáng của Lý Thiệp nữa.
Cô khẽ thở dài, cầm ly rượu lên, không biết nên làm gì.
"Chân Chân?"
Cố Ngữ Chân quay đầu lại thì thấy ông Lưu, ông đang chống gậy bước tới.
Cố Ngữ Chân xoay người chào:
"Ông Lưu, ông cũng ở đây ạ? Thật trùng hợp."
Ông Lưu nhìn về phía mấy cụ già ở xa xa:
"Mấy chiến hữu cũ tụ họp." Nói rồi lại nhìn về phía ban công, nơi có một người đàn ông ngồi trên xe lăn, "Cháu quen Tiểu Chu à?"
Cố Ngữ Chân theo ánh mắt ông nhìn ra ngoài, dừng lại ở người đàn ông trẻ tuổi kia, lắc đầu:
"Không quen, chỉ là nghe được vài chuyện, cảm thấy không công bằng với bạn cháu."
Ông Lưu nhìn đôi chân trống trơn dưới thân Chu Ngôn Nghiễn:
"Cháu cũng biết chuyện trước đây rồi à?"
Tay Cố Ngữ Chân đang cầm ly rượu khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn ông Lưu:
"Ông biết chuyện đó sao ạ?"
Ông Lưu chống gậy, hồi tưởng lại tình hình khi đó, dường như đến giờ vẫn còn chút sợ hãi:
"A Thiệp là do Bôn Bôn cứu đó, nếu lúc đó không phải Bôn Bôn phát hiện trong đống đất có người bị chôn, e rằng bây giờ đã không còn Lý Thiệp trên đời này rồi."
Tay Cố Ngữ Chân khẽ run lên, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
Suốt nửa tháng trời mưa dầm vừa qua đi, bộ đội cũng sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện dã ngoại.
Lần huấn luyện này chia làm mười tổ nhỏ, mỗi tổ ba người.
Lý Thiệp và hai người anh em trong đội vừa hay được xếp vào một tổ.
Vì mưa lớn kéo dài liên tục, đường núi trơn trượt, xe không thể leo lên được, ba người buộc phải xuống xe đi bộ tiếp.
Cả ba đều là những người hành động nhanh gọn, lập tức đeo ba lô lên và bỏ xe đi tiếp.
Lý Thiệp vừa xuống xe thì phát hiện bên vệ đường có đất vụn và đá nhỏ, màu sắc khác hẳn với đá trên đường.
Anh ngẩng đầu nhìn sườn núi phía trước, dường như không có động tĩnh gì, nhưng đi thêm vài bước nữa, những viên đá vụn kia lại càng nhiều hơn.
Lý Thiệp lập tức dừng lại, quay lại nhìn hai người đồng đội phía sau:
"Con đường này không thể đi tiếp được, đất quá mềm, mấy hôm nay lại mưa liên tục, chắc chắn sẽ có sạt lở, chúng ta phải đổi đường khác."
Chu Ngôn Nghiễn nhìn sắc trời một chút, thời gian còn lại cho nhiệm vụ không còn nhiều, nếu đổi đường thì có nghĩa là kết quả thắng lợi sẽ thuộc về đội khác.
"Không được, xe không thể đi tiếp thì chỉ có thể đi đường tắt này thôi, nếu không sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!