Buổi sáng ánh nắng chiếu vào khiến Cố Ngữ Chân có chút không mở nổi mắt, cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, việc đầu tiên là đưa tay sờ mắt mình, đúng như dự đoán, sưng vù rồi.
"Chân Chân, chị với anh Phó Lê bị chụp hình rồi!" Tiểu Ngư vội vàng chạy đến, cầm điện thoại dí thẳng vào mặt cô.
Cố Ngữ Chân vừa nghe câu đó liền tỉnh táo hẳn, lập tức giật lấy điện thoại, Tiểu Ngư đã đăng nhập sẵn tài khoản của cô.
Thông báo chuyển tiếp, bình luận, lượt thích và tin nhắn riêng đều hiện số màu đỏ nhấp nháy liên tục, hoàn toàn không kịp đọc từng cái.
Cô tùy ý bấm vào một bài viết, toàn là những lời chửi rủa dài ngoằng, có người còn công kích cả tuổi tác, nói Phó Lê nhỏ hơn cô 3 tuổi, vậy mà cô dám "trâu già gặm cỏ non", mặt dày không biết xấu hổ.
Cố Ngữ Chân bấm thêm vài cái nữa, thấy lời lẽ ngày càng khó nghe, cô dứt khoát không xem nữa.
Tiểu Ngư cũng chưa từng thấy trận chiến mạng nào dữ dội như vậy, liền nói:
"Em đã liên lạc với anh Tích Uyên rồi, anh ấy nói không phải chuyện to tát, bảo chị cứ yên tâm ngủ tiếp."
Cố Ngữ Chân nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Ngư cảm thán:
"May mà em được đi theo chị sang đây, công ty lớn có khác, kiểu khủng hoảng truyền thông như này mà chẳng coi là chuyện gì."
Cố Ngữ Chân bật cười:
"Mau mang đá lạnh lại đây, mắt chị sưng đến nỗi không nhìn thấy em nữa rồi."
Tiểu Ngư lúc này mới phát hiện mắt cô sưng dữ dội, hét lên một tiếng rồi hớt hải chạy đi lấy đá từ tủ lạnh.
Cố Ngữ Chân khẽ cười bất lực, thoát khỏi trang cá nhân để xem qua các chủ đề đang hot. Quả nhiên những bức ảnh bị chụp đã lên top, hơn nữa còn đang tiếp tục leo lên.
Tuy nhiên, ảnh chụp chỉ là cảnh hai người đứng trên đường, không có hành động nào quá đáng để khiến người khác hiểu lầm.
Cố Ngữ Chân nghĩ ngợi một chút là hiểu ra Trương Tích Uyên chắc chắn đã nhận được tin từ trước, liền bỏ tiền mua hết mấy tấm ảnh cô khóc hay được Phó Lê xoa đầu.
Chờ cho độ nóng tăng lên trong nửa ngày, đúng lúc đạt đến cao trào thì bên cô và bên đội ngũ của Phó Lê đồng loạt đăng ảnh ăn uống chung của cả đoàn, làm rõ là tiệc tụ họp đoàn phim.
Sau đó lại liên hệ với các tài khoản marketing, tung ra vài tin đồn mập mờ nửa thật nửa giả, khiến chuyện tình cảm của họ trở nên mơ hồ khó đoán.
Vừa có thể giữ chân fan couple vẫn tiếp tục "đẩy thuyền", lại khiến fan riêng mỗi người không cảm thấy họ thật sự đang yêu nhau, ai nấy đều vui vì có độ hot.
Phim vẫn chưa phát sóng hết, nhưng độ hot đã tăng thêm một tầng, số liệu tăng gần gấp đôi.
Phó Lê được đẩy độ nổi tiếng lên một bậc, kéo theo cô cũng nước lên thì thuyền lên.
Trương Tích Uyên quả không hổ danh là quản lý hàng đầu, luôn biết cách mạo hiểm để giành thắng lợi, không bỏ sót bất kỳ điểm nhiệt nào dù đã lâu không làm quản lý nữa, kinh nghiệm vẫn lão luyện như xưa.
Tất nhiên, những chuyện này cô không cần tự mình lo, độ hot kéo theo là một chuỗi công việc không ngừng nghỉ.
Cố Ngữ Chân đã liên tục hơn một tháng không có thời gian nghỉ ngơi vì quảng cáo, đại diện nhãn hàng, show thực tế, phỏng vấn, vào đoàn phim… hầu như bận đến nỗi chân không chạm đất, cuối cùng cũng có nửa ngày nghỉ hiếm hoi.
Cô đang xem một quyển sổ mẫu trang sức, vừa ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông phía đối diện bước ra, tay xách túi mua sắm chính là người đàn ông ngoại quốc lần trước, Brennen.
Vì quá bận rộn nên Cố Ngữ Chân gần như không có thời gian để nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, cảm xúc vốn đã bị cô đè nén xuống, nay lại bất ngờ trỗi dậy.
Tay cô hơi khựng lại khi đang lật trang sổ, định thu lại ánh nhìn, nhưng đúng lúc ấy, Trương Tử Thư cũng từ trong cửa hàng bước ra.
Lần này cô ấy thay đổi rất nhiều, mái tóc dài đã cắt ngắn, sau gáy trắng ngần còn xăm hình, môi đỏ rực rỡ, toát lên khí chất rất cá tính.
Cô ấy tiến lại khoác tay người đàn ông, cười tươi rồi hôn anh ta. Người đàn ông vòng tay qua vai cô ấy, cả hai vừa đi vừa cười đùa tình cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!