Chương 23: Uổng phí

An Phi biết rõ hai người họ lại cãi nhau nữa rồi: 

"Cũng chỉ là đang giận cậu thôi, lúc đến đây cô ấy nhìn thấy Cố Ngữ Chân rồi."

Lý Thiệp cụp mắt, hút một hơi thuốc, hờ hững nói: 

"Thấy cô ấy thì sao, liên quan gì đến cô ấy?"

An Phi thở dài, dựa lưng vào tường phía sau, cũng châm một điếu thuốc: 

"Con gái thì hay để bụng một chút, cậu có người yêu, cô ấy cũng có người yêu, nên mới tìm bạn trai để chọc tức cậu, cậu đừng để trong lòng."

Lý Thiệp liếc cậu ta một cái: 

"Tôi để tâm cái gì, cô ta muốn tìm một thằng nghiện để yêu là chuyện của cô ta, liên quan gì đến tôi?"

Nếu thật sự không để tâm, thì cũng sẽ không mắng ngay như thế.

An Phi hiểu tính anh, nghe đến đây hơi khựng lại, nhưng cũng không bất ngờ, cậu ta chỉ thấy gã kia quen mặt thôi, chắc chắn là không nhiều bằng Lý Thiệp là người mở nhiều quán bar nên đã gặp.

Trong cái giới này, ai với ai, chuyện gì với chuyện gì đều biết cả.

Trương Tử Thư dù quen tới lui, cũng chẳng thể thoát khỏi cái vòng tròn này, cuối cùng cũng chỉ loanh quanh trong một giới, những chuyện thế này ai mà không rõ.

An Phi nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra: 

"Thì ra là hắn, chẳng phải nói đã cai nghiện được mấy năm rồi sao?"

Lý Thiệp phả một làn khói, lạnh nhạt nhìn cậu ta: 

"Thứ đó nói bỏ là bỏ được chắc?"

An Phi nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ thay Trương Tử Thư nói đỡ vài câu: 

"Tiểu Thư có chừng mực, ban đầu đến cũng không dẫn người kia theo, chỉ là thấy Cố Ngữ Chân, nhớ đến chuyện cũ giữa hai người rồi tức giận, nên mới tiện tay kéo một người tới chọc tức cậu thôi."

"Cô ta chắc có chừng mực?" Lý Thiệp lười nghe hết, phản bác lại một câu, rồi dụi điếu thuốc vào thùng rác gần đó, ánh mắt tràn đầy châm biếm.

Anh quay người rời đi, có vẻ như chẳng muốn nghe thêm, vừa bước ra khỏi một bước liền quay đầu liếc nhìn về phía phòng bao, nhưng như chợt nhớ ra điều gì, chỉ khựng lại trong chớp mắt rồi tiếp tục rời đi.

Chỉ là một cái liếc mắt, nhưng An Phi đã nhận ra rõ ràng anh căn bản chưa buông được.

"Cậu cứ thế đi luôn thật à? Không sợ Tiểu Thư bị người khác cướp mất à?"

Lý Thiệp chẳng buồn quay đầu, cũng chẳng đáp lời, bước đi dứt khoát.

An Phi nhìn anh rời đi, chỉ có thể lắc đầu.

Làm ông tơ cho hai người này thật chẳng dễ dàng gì.

Cậu ta thở dài quay lại phòng bao, không khí bên trong cũng ảm đạm hơn hẳn so với lúc trước.

Trương Tử Thư vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, nằm trong vòng tay người đàn ông kia, giơ tay khoe bộ móng mới làm.

An Phi vừa bước vào, cô ta đã nhìn ra sau lưng An Phi, thấy chỉ có mình cậu ta quay lại, sắc mặt cũng trầm xuống: 

"Anh ấy đâu rồi?"

"Đi rồi." An Phi kéo dài giọng, có vẻ cũng đang bực, bước đến gần, nhìn gã người nước ngoài kia càng thấy ngứa mắt, nói luôn: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!