Chương 20: Mình đâu có kiểm soát nổi.

Cô vừa nhìn anh vừa không biết phải mở lời thế nào: "Không phải là tưởng tượng đâu…"

Lý Thiệp ngẩng mắt nhìn cô một cái, không nói gì.

Điện thoại của Cố Ngữ Chân đột nhiên đổ chuông, là Phó Lê gọi đến.

Lúc này cô mới nhớ ra cuộc hẹn với Phó Lê và mấy người bạn, cô vội vàng nghe máy.

Phó Lê lên tiếng trước: 

"Chân Chân, bọn tôi bên này vẫn chưa quay xong, chắc phải đến nửa đêm, hay là mai gặp nhé?"

Cố Ngữ Chân gật đầu: "Được, vậy mai gặp."

Phó Lê vội vàng chào cô rồi cúp máy.

Cố Ngữ Chân cất điện thoại, trong xe càng trở nên yên tĩnh hơn. Lý Thiệp sớm đã quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, rõ ràng không có hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện ban nãy.

Xe từ từ lăn bánh về phía trước, không khí trong xe vẫn yên lặng như cũ.

Khi đến nơi, Cố Ngữ Chân cầm đồ chuẩn bị xuống xe.

Lý Thiệp nghiêng người giúp cô mở cửa xe, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cố Ngữ Chân nhìn anh cúi người lại gần, tim khẽ loạn nhịp, nhưng khi thấy trong mắt anh không hề có ý cười, cô lại không thể mở miệng nói gì.

Cô xuống xe, đứng nhìn chiếc xe chậm rãi chạy xa dần, tay khẽ siết lấy quai túi xách trong tay.

Sao có thể là tưởng tượng được, cô đương nhiên biết anh chưa bao giờ là người nghiêm túc.

Nhưng… vẫn là thích anh.

Hôm báo danh nhập học, Cố Ngữ Chân đến trường một mình, vừa xa lạ vừa lạc đường, đến muộn, cuối cùng đành phải tự đi nhận sách.

Trên đường quay lại toà giảng đường thì phát hiện một con đường nhỏ. Vì đang sửa chữa nên không có ai đi.

Cô vốn đã muộn, trong lòng có phần nôn nóng, nên liền đi tắt qua con đường nhỏ đó. Bất ngờ từ phía bên kia bức tường có ai đó ném qua một túi sách, rơi xuống ngay trước mặt cô.

Cô giật mình lùi lại một bước, ôm chặt sách trong tay rồi ngẩng đầu nhìn.

Ngay sau đó, có người chống tay lên tường nhảy qua.

Ánh mặt trời chiếu từ sau lưng anh, sáng rực như nắng mùa hè, chói lòa đến mức khó nhìn rõ.

Anh nhảy từ trên tường xuống, thấy sách nằm trước chân cô thì ngẩng đầu nhìn:

"Bị đập trúng à?"

Cố Ngữ Chân ngẩn người một lúc, rồi thu ánh mắt khỏi gương mặt quá đẹp trai ấy, ôm sách lắc đầu:

"…Không."

Anh nhướng mày một cái, không nói thêm gì, cúi xuống nhặt sách trên đất.

Những cuốn sách trên đất giống hệt của cô, đều là sách mới. Bị ném như thế, túi ni lông bọc ngoài đã rách, sách dính đầy bụi và còn bị gập góc.

Khó mà tưởng tượng một học sinh mới lại có thể đối xử với sách như vậy trừ phi là loại học sinh cá biệt, chẳng học hành gì, đi học được vài hôm mà sách đã ném lung tung như vậy.

Anh rõ ràng chính là kiểu đó, hơn nữa còn là kiểu "cá biệt hẳn hoi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!