Không khí ở trấn nhỏ trong lành, thỉnh thoảng có vài con chim đậu trên cành hót vang.
Tiếng chim hót kéo suy nghĩ của Cố Ngữ Chân trở về. Cô đã ngồi rất lâu trước bàn học mà không hay biết, lại lạc vào dòng hồi ức, đến cả lúc Hoàng Dân rời đi từ lúc nào cũng chẳng nhớ rõ.
"Chân Chân, xuống ăn cơm đi." Mẹ cô gọi với lên từ sân.
Cố Ngữ Chân đáp lại một tiếng, đứng dậy ra khỏi phòng, cẩn thận bước xuống lầu. Chân cô đã đỡ nhiều, chỉ bị trật nhẹ, không tổn thương đến xương, đi lại đã không còn vấn đề gì.
Cô ngồi vào bàn ăn, vừa cầm đũa lên thì mẹ cô đã gắp rau vào bát cho cô:
"Nói chuyện với Dân Dân thế nào rồi? Sao không để thằng bé ở lại ăn cơm?"
Cố Ngữ Chân ăn một miếng rau xanh, đáp:
"Cậu ấy nói còn phải chuẩn bị đề tài nên về trước." Nói xong, cô liền nói thẳng:
"Mẹ à, con với cậu ấy không hợp, cả hai đều cảm thấy chỉ có thể làm bạn."
Mẹ cô tỏ ra nghi hoặc:
"Sao lại không hợp được? Dì Hoàng con nói Dân Dân rất thích con, còn từng xem phim con đóng nữa mà."
Cố Ngữ Chân không đáp, cô biết chỉ cần nói thêm một câu là sẽ lại bị sắp xếp xem mắt lần nữa. Để tránh điều đó, cô đành nói:
"Mẹ, mai con phải quay về làm việc rồi."
Mẹ cô rõ ràng không ngờ tới:
"Gấp vậy sao? Mẹ còn định giới thiệu con với một nhà khác nữa. Giờ thì sao đây, công việc gì mà bận dữ vậy."
Bố cô nghe vậy thì mặt lập tức nghiêm lại:
"Con không nên làm cái nghề này. Đã bảo con đi làm giáo viên, vậy mà lại tự ý đổi nguyện vọng."
Cố Ngữ Chân cắn nhẹ đũa, không dám lên tiếng.
Mẹ cô chỉ còn biết an ủi:
"Miễn là Chân Chân thích công việc này là được. Mẹ thấy cũng ổn đấy, chỉ là bận quá, nên khó quen ai thôi."
Bố cô không nói thêm gì nữa, nhưng rõ ràng là không thể hài lòng với công việc hiện tại của cô.
Còn Cố Ngữ Chân thì không dám hé môi, vì chuyện tự ý đổi nguyện vọng năm đó, bố cô đã giận suốt ba tháng trời, suýt nữa từ mặt cô.
Chuyện đó, đến giờ cô vẫn không dám nhắc lại, cũng là lần nổi loạn duy nhất trong đời cô.
Mẹ cô khẽ nháy mắt với cô, ra hiệu: "Không sao đâu."
Cố Ngữ Chân nhìn bố mẹ mình, chợt nhớ tới những rắc rối trong công ty, trong lòng càng thêm cảm giác thất bại. Rõ ràng cô đã rất cố gắng, vậy mà lại rơi vào cảnh thất nghiệp, còn phải bồi thường hợp đồng.
Về đến nhà, Cố Ngữ Chân liền liên hệ với một người bạn nghệ sĩ trước đó đã hủy hợp đồng với công ty. May mà Phó Lê cũng quen biết người này, sau khi biết chuyện liên quan đến luật sư lần trước, anh ấy còn giúp cô nối được mối quan hệ bên trong. Họ hẹn sẽ cùng nhau đến gặp.
Cố Ngữ Chân đến sớm hơn, đến khách sạn nơi họ đang ở để chạy lịch trình, đặt trước một phòng riêng và cẩn thận chọn món.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra.
Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhìn người bước vào lại là phó đạo diễn Chu, phía sau còn có một người đàn ông trung niên.
Cô nhớ Phó Lê từng nói, phó đạo diễn Chu có một người chú, cả hai đều chẳng phải loại tốt lành gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!