"Xin lỗi, tôi… tôi không giỏi lắm." Cố Ngữ Chân nhìn vào môi anh, nhẹ nhàng nói.
Khóe môi anh thật sự có một vết máu nhỏ là do cô vừa rồi va vào làm chảy ra.
Mặt Cố Ngữ Chân hơi đỏ lên, cô khẽ nghiêng người lại gần, chăm chú nhìn vết thương nơi khóe môi anh, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào:
"Có đau không, có cần dán băng cá nhân không?"
Lý Thiệp lại bật cười, có chút ngông nghênh:
"Ai mà hôn xong còn phải dán băng cá nhân?"
Tim Cố Ngữ Chân bỗng đập nhanh hơn một nhịp, cô không biết nên đáp lại thế nào. Nhưng ngay giây tiếp theo, cô cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu… có thể dạy tôi không? Tôi không biết."
Giọng cô rất nhẹ, khoảng cách lại gần như vậy, chỉ có cô và anh mới nghe thấy, ngay cả cơn gió lướt qua bên cạnh cũng chưa chắc nghe rõ.
Lý Thiệp cụp mắt nhìn cô, hơi cợt nhả:
"Thật sự muốn tôi dạy cậu à? Như vậy là tôi chiếm "tiện nghi" của cậu đó?"
Cố Ngữ Chân không do dự, khẽ đáp:
"Ừm." Thật ra… là cô mới là người chiếm "tiện nghi" của anh…
Anh chưa bao giờ biết rằng cô đã thầm thích anh bao lâu, từ khi nào bắt đầu, thời học sinh đẹp đẽ kéo dài bao nhiêu thì cô thích anh bấy nhiêu.
Dù cho anh từ trước đến nay chưa từng là kiểu người nghiêm túc.
Lý Thiệp nghe xong không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn cô.
Anh không từ chối, điều đó lại khiến cô càng thêm căng thẳng, đến cả hơi thở cũng rối loạn.
Lý Thiệp nhìn cô một lúc lâu, rồi bất ngờ nở nụ cười. Anh khẽ nghiêng người, nhìn cô nói:
"Nhắm mắt lại, tôi dạy cậu."
Cố Ngữ Chân đối diện với ánh mắt của anh, tim như ngừng đập mất một nhịp.
Cô từ từ nhắm mắt lại, nhịp tim càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy tim mình đập quá mạnh, mạnh đến mức… sợ rằng anh cũng nghe thấy.
Anh từ từ nghiêng người đến gần, hơi thở mát lạnh pha chút ấm nóng, mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn hương ngọt ngào của kẹo cao su.
Ngay sau đó, đôi môi mềm mại của anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Cố Ngữ Chân như nín thở, khoảng cách quá gần, cô có thể cảm nhận rõ ràng hương thơm thanh mát trên người anh. Rõ ràng không hề ăn kẹo, vậy mà lại như thể cô đang nếm được vị ngọt.
Tim cô đập nhanh đến mức không chịu nổi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Đôi môi ấm áp nhẹ nhàng chạm vào rồi từ từ rời đi.
Cố Ngữ Chân chầm chậm mở mắt, đối diện với ánh mắt của anh, vừa hồi hộp vừa ngơ ngác.
Sao chỉ hôn có một cái vậy…?
Lý Thiệp thấy vẻ mặt thất vọng của cô, cười khẽ đầy ngông nghênh, đưa tay nhéo nhẹ má cô một cái:
"Nụ hôn đầu không thể quá thô bạo được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!