Bên cạnh có người bạn bước tới can ngăn:
"Thôi bỏ đi, A Thiệp, đây là chỗ bạn bè mà, nể mặt chút đi."
Mấy người đi cùng cũng lên tiếng khuyên:
"Đúng đó, đừng chấp nhặt với loại người như vậy."
Răng của Triệu Đông bị lỏng cả ra, trong miệng toàn mùi máu tanh, hắn giãy mãi không thoát được, đám bạn bè ăn chơi của hắn cũng không dám ngăn lại. Bị đánh ngay trước mặt bao nhiêu người, hắn cũng nổi khùng:
"Tôi nói sai cái gì chứ? Cô ta đến đây chơi là làm gì, với cái điều kiện kinh tế của cô ta thì mua nổi một chai rượu ở đây chắc? Chẳng phải là ra ngoài bán thân sao? Cậu bênh cô ta làm gì, trả tiền rồi ngủ qua chưa?"
Nghe xong, Cố Ngữ Chân tức đến mức không thở nổi, tay run lên vì giận, cô không ngờ lại có thể có loại người hèn hạ đến vậy.
Lý Thiệp nhìn hắn một lúc, lạnh giọng nói:
"Hôm nay cậu không để lại chút gì ở chỗ này là không xong đâu." Nói rồi, anh đá văng cái bàn chắn trước mặt, kéo cổ áo hắn lôi về phía phòng riêng bên cạnh.
"Rầm!" Chiếc bàn đổ cái "rầm", chai lọ trên bàn vỡ tan tành.
"A Thiệp, đừng mà, đừng!"
"Đừng làm lớn chuyện, A Thiệp! Để người nhà cậu biết là lại nhốt cậu mấy tháng nữa đấy!" Mấy người vội vã nhào tới kéo lại, nhưng kéo không nổi.
Người xung quanh dồn lại quá nhiều, tình hình trở nên hỗn loạn vô cùng.
Cố Ngữ Chân nghe thấy động tĩnh, chen vào không được, hoảng sợ không ít, gọi to:
"Lý Thiệp!"
Triệu Đông bị kéo đi mấy bước, bắt đầu hoảng thật sự. Lý Thiệp tính khí thế nào hắn rõ, thật sự dám chơi liều, mà hắn thì không dám, cũng không chịu nổi hậu quả.
"Đừng, đừng mà! Thiệp ca, em không dám nữa rồi!"
Lý Thiệp túm cổ áo hắn, lôi tới trước mặt Cố Ngữ Chân rồi đẩy mạnh một cái:
"Xin lỗi!"
Triệu Đông lập tức quỳ rạp xuống, vội vàng mở miệng:
"Chị Ngữ Chân, em sai rồi! Cái miệng chết tiệt này toàn nói bậy bạ, chị đừng chấp nhặt em. Em xin lỗi chị!"
Cố Ngữ Chân không thèm nhìn hắn, quay đầu đi, từng chữ rõ ràng:
"Cút!"
Triệu Đông quay đầu nhìn về phía Lý Thiệp.
Lý Thiệp không nói thêm gì nữa, hắn liền lồm cồm bò dậy, dẫn theo đám bạn chạy mất dép.
Người quá đông, lại ồn ào, Lý Thiệp đi thẳng vào phòng bao bên trong.
Cố Ngữ Chân vội vàng đi theo, vừa rồi cô thấy trên sàn đầy máu, không biết anh có bị thương hay không.
Vừa bước vào thì bị một người đàn ông ngồi gần cửa lạnh giọng chặn lại:
"Ê, ra ngoài đi."
Cố Ngữ Chân bị chặn lại, bước chân hơi khựng, lên tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!