Chương 124: Anh mang tội trong tình yêu này, không thể tha thứ nhưng tuyệt đối không hối hận.

Dì Triệu quay về nhìn thấy hộp nhẫn trong thùng rác thì giật mình, trước đó không biết hai người xảy ra chuyện gì, vừa về là Cố Ngữ Chân lập tức thu dọn hành lý bỏ đi, lần này đi còn vứt luôn cả nhẫn, xem ra thật sự là chia tay rồi.

Dì Triệu có hơi do dự, nhưng vẫn nhặt hộp nhẫn lên, đi vào thì thấy Lý Thiệp đang ngồi trong phòng khách hút thuốc, gạt tàn trên bàn đầy đầu mẩu thuốc, rõ ràng là đã ngồi rất lâu.

Dì Triệu thở dài, cầm hộp nhẫn hỏi: 

"A Thiệp, cái hộp nhẫn này…"

"Vứt đi."

Dì Triệu còn chưa nói xong, Lý Thiệp đã lên tiếng, hiển nhiên là sớm biết chiếc nhẫn đã bị ném đi rồi.

Dì Triệu thấy anh không có biểu cảm gì, đành phải bỏ lại hộp nhẫn vào thùng rác, người giúp việc nhanh chóng đem túi rác đi.

Thế nhưng sau khi dì Triệu ném lại hộp nhẫn vào thùng, Lý Thiệp vẫn không có chút biểu cảm nào.

Dì Triệu cũng không tiện nói thêm gì, càng không tiện hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Cố Ngữ Chân.

Lý Thiệp một mình ngồi trầm mặc rất lâu, đến khi trời dần tối, anh bỗng đứng dậy đi ra ngoài, vừa mở miệng đã hỏi: "Rác vứt ở đâu rồi?"

Người giúp việc hơi hoảng sợ, vì rác đã sớm được đưa ra thùng rác tập trung bên ngoài, bên trong nếu có gì thì căn bản không thể tìm lại được nữa:

"Ở… ở bên ngoài, không biết có bị xe rác lấy đi chưa…"

Lý Thiệp nghe xong liền vội vàng đi ra ngoài, đến thùng rác thì đã thấy có rất nhiều túi rác ở đó.

Anh ngậm điếu thuốc, lục từng túi rác một.

Người bình thường cũng khó mà chịu được cảnh đó, dì Triệu không nhịn được nói: 

"A Thiệp, bỏ đi, đã ném rồi thì thôi, tìm không thấy đâu, nếu cần thì mua cái khác là được mà."

Thế nhưng Lý Thiệp như thể không nghe thấy, vẫn tiếp tục tìm.

Sự im lặng không lời khiến không khí trở nên nặng nề khó tả.

Trời dần tối, rồi bắt đầu lác đác mưa rơi, trong thời tiết thế này, mưa nào cũng lạnh thấu xương.

Anh lục đến túi rác cuối cùng mới tìm thấy hộp nhẫn màu xanh nhung, hơi bẩn một chút.

Lý Thiệp mở ra xem, bên trong là một cặp nhẫn nằm yên sạch sẽ.

"Ôi chà, thật sự tìm được rồi đấy!" Dì Triệu cũng mừng rỡ, ban đầu còn tưởng anh tìm được nhẫn sẽ vui mừng, ai ngờ anh chỉ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, đứng im không nhúc nhích.

Bất chợt, dì Triệu thoáng thấy có một giọt nước rơi xuống hộp nhẫn một giọt, rồi hai giọt. Bà khựng lại, đến lúc kịp phản ứng thì mới phát hiện ra… là anh đang khóc.

Dì Triệu thật sự không ngờ anh lại khóc. Đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn luôn cứng cỏi, kể cả gặp chuyện lớn như chuyện trong quân đội cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Vậy mà giờ đây Cố Ngữ Chân vứt nhẫn đi, rõ ràng là khiến anh đau lòng đến tận xương tủy.

Haizz, đúng là khắc tinh của nhau.

Lý Thiệp nhìn hộp nhẫn, lần đầu tiên cảm thấy ấm ức và đau đớn. Anh vẫn luôn nghĩ lần này sẽ không chia xa nữa, vì đến cả nhẫn họ cũng đã mua rồi.

Anh cũng chưa từng hỏi lý do chia tay lần đầu tiên là gì, dù năm đó anh đã rất muốn biết, có biết bao đêm không ngủ, chỉ có thể nhờ thuốc lá qua ngày.

Nhưng anh không ngờ chỉ mới không bao lâu sau lại đến lần chia tay thứ hai, mà lần này còn không cho anh kịp trở tay.

Từ sau khi trở về từ Paris, họ chẳng có bao nhiêu thời gian ở bên nhau. Cô phải đóng phim, mà thứ cô cần không chỉ là tiền, mà còn là các mối quan hệ.

Hầu như không có giây phút nào được nghỉ ngơi, bên này vừa đặt ly rượu xuống, bên kia đã phải nâng ly khác lên. Thực ra anh chưa bao giờ thích những buổi tiệc tùng kiểu đó, nhưng anh đã tốn rất nhiều thời gian để xã giao với người trong giới, giành được không ít tài nguyên. Mặc dù anh chưa từng kiên nhẫn đến mức này trong các cuộc đàm phán kinh doanh trước đây, nhưng vì Cố Ngữ Chân, anh đều cắn răng chịu đựng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!