Chương 122: Canh cánh trong lòng

Suốt một năm trời, anh luôn tức giận vì cô đã không giữ lời.

Anh càng lúc càng cảm thấy đã bị lừa, cô nói thích anh, thì anh liền tin.

Anh nghĩ rằng anh chỉ là đã quen với sự tồn tại của cô nên mới canh cánh trong lòng như thế, chỉ cần thời gian trôi qua lâu hơn chút, thì cũng sẽ qua thôi.

Dù sao thì ai thiếu ai, cũng không thể đến mức không sống nổi.

Anh tuy biết rõ điều đó, nhưng cơn nghiện thuốc vẫn ngày một nặng hơn, mỗi lần nhớ đến cô chỉ có thể dựa vào thứ này để làm tê liệt bản thân.

Có lẽ anh thật sự nghiện Cố Ngữ Chân, mà cơn nghiện này chỉ có thể dùng thuốc lá để xoa dịu, chỉ có cảm giác tê liệt trong chốc lát mới giúp anh lấy lại lý trí, mới có thể đè nén được ý nghĩ muốn gọi điện hỏi cho rõ.

Anh đương nhiên có lòng tự trọng, cô không muốn, thì anh cũng không thể dây dưa không buông.

"Anh ơi, xe của anh bị người ta đụng rồi." Nhân viên thu ngân trong cửa hàng tiện lợi kinh ngạc lên tiếng.

Lý Thiệp liếc nhìn ra ngoài, chắc chỉ là va quẹt nhẹ, anh không để tâm lắm, cũng không có kiên nhẫn xử lý, liền gửi định vị cho Vương Hạo bảo anh ta đến giải quyết.

Vừa mới gửi định vị xong, anh lại nghĩ đến cảnh anh vừa nhìn thấy, bèn ngẩng đầu nhìn sang.

Không nhìn nhầm, đúng là cô.

Cô cùng một người đàn ông khác mặc đồng phục tình nhân kiểu học sinh, nhìn là biết đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng, yêu đến mức muốn bù đắp cho tiếc nuối hồi cấp ba khi chưa kịp gặp nhau.

Lần đầu tiên gặp lại sau một năm xa cách, đến chính anh cũng không nhận ra, ý nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy cô lại mang theo oán giận.

Đến khi hoàn hồn lại, anh đã đứng trước mặt cô, nhìn bộ đồng phục của cô mà hỏi ra mấy câu đến chính bản thân anh cũng thấy không nên hỏi.

Anh thậm chí còn không nhận ra rằng khi nghe cô nói người đàn ông kia chỉ là bạn diễn trong phim, thì oán khí trong lòng anh mới vơi đi một chút.

Nhưng hỏi xong rồi, anh lại cảm thấy câu hỏi đó thật thừa thãi. Đã chia tay rồi, cho dù cô có bạn trai thì sao chứ?

Chẳng lẽ cô thực sự có thể làm được như lời đã nói, là mãi mãi thích anh?

Lừa thì cũng lừa rồi, chẳng lẽ anh còn so đo với con gái?

Ban đầu anh cũng định buông bỏ rồi, nhưng khi nhìn thấy cô ở sân golf thì vẫn không nhịn được mà nổi giận.

Anh biết cô không phải người như vậy, nhưng vẫn tức giận nếu công việc khó khăn như thế, tại sao không nói với anh, còn chia tay nữa?

Mỗi lần nghĩ đến cuối cùng, anh đều nghĩ đến chuyện chia tay, mà bản thân còn chẳng nhận ra chuyện đó khiến anh canh cánh trong lòng đến mức nào.

Anh chỉ làm theo điều anh nghĩ, cũng chẳng quan tâm đến việc có vượt giới hạn hay không, đưa tay ra dạy cô đánh bóng, đến chính anh cũng không rõ là vì muốn gần cô, hay là muốn giúp cô thoát khỏi tình huống khó xử?

Nhưng cô lại biết giữ khoảng cách, có lẽ là vì đã thích người khác, đã học được cách giữ khoảng cách với anh. Sau khi anh giúp cô giải vây, cô liền muốn rời đi.

Lúc nghe cô nói muốn đi, anh thật sự không thể giữ được vẻ bình tĩnh, thậm chí còn muốn bật cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót chẳng hiểu vì sao.

Đồ nhóc vong ơn, anh đối xử với cô tốt như vậy, mà cô lại chẳng hề lưu luyến anh chút nào.

Sau khi rời khỏi sân golf, anh thật sự đã định không tìm cô nữa, hút thuốc suốt cả đêm, cuối cùng vẫn gọi điện cho Trương Tích Uyên.

Trương Tích Uyên bắt máy với vẻ hơi ngạc nhiên: 

"A Thiệp?"

Anh im lặng một lúc, rồi nói: 

"Có chuyện muốn nhờ anh giúp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!