Chương 11: Không sao đâu, bảo bối.

Con đường núi này là lối tắt duy nhất để đi ra ngoài, bên đường có một tấm biển sắt gỉ sét trơ trọi, hai bên cỏ dại mọc um tùm.

Khi họ đến, vừa kịp chuyến xe buýt nhỏ, đến thị trấn bên cạnh thì các cửa hàng cũng nhiều hơn.

Cố Ngữ Chân nhìn thấy trung tâm thương mại phía trước: 

"Chúng ta đi trung tâm thương mại phía trước nhé."

Hoàng Dân có chút khó hiểu, nhìn dãy cửa hàng ven đường: 

"Không phải là định mua quần áo sao?"

Cố Ngữ Chân nhìn quần áo trên quầy hàng: 

"Anh ấy không quen mặc mấy đồ này."

Lý Thiệp đi tới gần, thấy bọn họ dừng trước quầy hàng này, tưởng sẽ mua ở đây.

Anh bước tới cầm một cái áo trên sạp lên xem, cũng chẳng quan tâm đến chất liệu có tốt không, tùy tiện hỏi: "Một cái bao nhiêu?"

Ông chủ đang ngồi lim dim trước quầy, phe phẩy quạt mo: 

"Hai cái hai mươi tệ."

Lý Thiệp tưởng mình nghe nhầm: 

"Hai mươi?"

Ông chủ lười nhác hô lên: 

"Đúng thế, mua nhiều thì mười lăm hai cái."

Lý Thiệp ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi: 

"Cái này… là để người mặc à?"

Ông chủ nghe vậy, buồn ngủ cũng tỉnh luôn.

Cố Ngữ Chân sợ bị ông chủ rượt đánh, vội kéo anh đi: "Đi xem ở trung tâm thương mại phía trước."

Lý Thiệp cũng không nói gì thêm, có trung tâm thương mại thì càng tốt, chứ quần áo hai mươi tệ một đôi, cả đời anh chưa từng mặc bao giờ.

Cố Ngữ Chân dẫn họ đến trung tâm thương mại, bắt đầu nghiêm túc chọn quần áo cho anh, ngược lại Lý Thiệp chẳng có gì để làm, nhàn rỗi đi dạo loanh quanh.

Dù đã chia tay một năm, nhưng một vài kiểu ở bên nhau dường như vẫn chưa thay đổi, như thể đã trở thành thói quen.

Cố Ngữ Chân chọn xong áo thì chọn quần, quần áo của anh dễ chọn, bản thân anh vốn là "móc áo di động", mặc gì cũng đẹp, chỉ cần ba màu đen, trắng, xám là đủ rồi.

Nhưng đang chọn thì cô lại nhìn trúng một cái áo màu hồng xám, tiện tay cầm lên.

Lý Thiệp đứng bên cạnh chậm rãi nói: 

"Đừng lấy màu hồng."

Cố Ngữ Chân không nỡ bỏ xuống, tròn mắt nhìn anh: "Nhưng màu này đẹp mà."

Lý Thiệp nhìn cô một lúc lâu. Cũng không nói gì nữa, tùy cô muốn mua thì mua.

Lúc Lý Thiệp đi cà thẻ thanh toán, Cố Ngữ Chân lại xem thêm mấy món đồ dùng cá nhân như đồ vệ sinh cá nhân, cả thắt lưng, những thứ có thể nghĩ tới đều mua đủ cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!