Chương 1: “Hai người ăn mặc cũng… khá là hợp nhau đấy?”

Vào mùa mưa, thời tiết thay đổi nhanh, cơn mưa nhỏ tan thành sương mù, khiến không khí tràn ngập hơi nước mỏng manh.

Mặt đất lát bê tông loang lổ những vệt nước, dưới ánh sáng hiện lên lờ mờ, phản chiếu thành quầng sáng nhẹ.

Cố Ngữ Chân buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh, đứng yên tại chỗ chờ quay xong cảnh.

Từ xa, tiếng cười đùa náo nhiệt trên sân thể thao vọng lại, khiến người ta có ảo giác như quay trở về thời học sinh.

Cô quay đầu nhìn về phía các nam sinh đang chơi bóng rổ ở đằng xa, rồi lại thu hồi ánh mắt, cúi đầu dùng mũi chân khẽ chạm vào vũng nước nhỏ dưới đất, mặt nước mơ hồ phản chiếu hình bóng của cô.

Một cô gái trông như trợ lý chạy lúp xúp đến, đưa cho cô một chiếc cốc nước:

"Chân Chân, bên kia nói cảnh này quay xong là không cần quay bổ sung nữa, có thể về rồi. Chị có muốn vào xe đợi trước không?"

Cố Ngữ Chân lắc đầu, nhận lấy cốc nước, rút ống hút ra rồi cúi đầu uống một ngụm:

"Chị chờ ở đây cũng được."

Tiểu Ngư nghe vậy cũng nhìn về phía sân bóng rổ, cảm thán một câu:

"Anh Phó Lê đẹp trai thật đấy, vừa rồi có rất nhiều cô gái nhìn anh ấy hét lên ấy. Tiếc là hồi em đi học chẳng gặp được kiểu nam thần như vậy, tuổi trẻ của em chẳng có gì sôi nổi cả."

Cố Ngữ Chân uống nước chanh, chua chua ngọt ngọt. Cô liếc nhìn sân bóng rổ phía xa, rồi nhẹ giọng nói:

"Gặp được cũng chưa chắc là chuyện tốt…"

Tiểu Ngư ánh mắt đầy mơ mộng:

"Tất nhiên là chuyện tốt rồi! Nếu em mà gặp, tuổi trẻ của em coi như không uổng!"

Cố Ngữ Chân thì thào:

"Đợi đến khi em gặp rồi sẽ hiểu thôi." 

Khi thật sự biết rằng trên đời có người như vậy tồn tại, thì về sau sẽ chẳng còn ai lọt vào mắt được nữa.

Đã từng thấy được một mặt trời độc nhất vô nhị, thì dù có bao nhiêu ngôi sao, làm sao có thể lọt vào ánh nhìn được chứ?

Giọng cô rất nhỏ, Tiểu Ngư không nghe rõ cô nói gì, chỉ cảm thấy cô luôn mang một vẻ đẹp rất trầm lặng, toàn thân toát lên sự sạch sẽ và thuần khiết, yên tĩnh như một học sinh, mà lại là kiểu học sinh ngoan hay bị những nam sinh hư hỏng đẹp trai để ý.

Cô ấy nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Cố Ngữ Chân khi chơi game, hơi kinh ngạc:

"Chân Chân, chị chơi game giỏi quá! Chắc hồi đi học hay chơi lắm nhỉ? Vừa rồi chơi hay thật đấy, ban đầu đạo diễn còn lo cảnh đó phải tìm người biết chơi thật mới đóng được cơ."

Cố Ngữ Chân cắn nhẹ ống hút, khẽ đáp:

"Cũng coi như là lúc trước thường chơi…"

Nhưng thật ra, thứ cô mê không phải là game… mà là người chơi game đó.

Hồi học cấp ba, cô hoàn toàn không biết chơi game.

Nhưng người đó thì biết chơi, mà lại chơi rất giỏi.

Anh không thích học, hay chơi game ngay trong lớp. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên màn hình, mỗi lần đều đánh cho đối thủ không ngóc đầu lên nổi.

Hồi đó, anh là bạn cùng bàn của cô. Mỗi lần chơi bóng rổ xong quay lại lớp, anh chẳng bao giờ gọi cô nhường chỗ, mà cứ tiện tay ném bóng ra sau lớp, rồi nhấc chân bước thẳng từ khoảng trống giữa lưng cô và ghế để vào chỗ.

Về sau thấy thế phiền quá, anh ném luôn cặp lên bàn cô, đổi chỗ với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!