32. Cãi nhau
Nghĩ đến phận là con gái của mình, Cố Vân Cảnh không nhịn được khổ sở trong lòng. Nàng hiện tại cực kỳ phức tạp. Vừa vui vì Lục công chúa ghen, vừa bi ai vì mình chỉ có thể chôn dấu tình cảm vào lòng. Nàng cúi mắt ảm đạm vô thần.
Tiêu Mộ Tuyết dĩ nhiên nhìn thấy thần sắc của Cố Vân Cảnh. Nàng không hiểu Phò mã sắp đi Vong Ưu Cốc gặp người trong lòng, không phải là vui mừng sao? Vì sao vẫn còn mặt co mày cáu?
Theo tính tình của Tiêu Mộ Tuyết, ngoại trừ công sự nàng sẽ không hỏi nhiều về chuyện tình cảm của Phò mã, nàng vừa rồi cũng không biết vì sao mình sẽ hỏi một câu mỉa mai như vậy.
Tiêu Mộ Tuyết vẫn cho là mình tâm lặng như nước, nhưng không biết từ khi nào Cố Vân Cảnh dường như đã nhiễu loạn lòng của nàng. Lục công chúa điều chỉnh hô hấp để cho mình bình tĩnh.
Một lát sau, nàng lên tiếng, ngữ khí dịu đi rất nhiều:
"Ta đã nghĩ qua, ngươi nói đúng, chậm thì sinh biến, chúng ta phải nhanh đi Vong Ưu Cốc."
Cố Vân Cảnh đưa mắt hướng Tiêu Mộ Tuyết trên người di động, gật đầu:
"Ta bảo Thải Nguyệt thu xếp một chút, có lẽ sáng mai có thể xuất phát."
Ừ. Tiêu Mộ Tuyết nói. Rồi xoay người hướng phòng trong mà đi.
Cố Vân Cảnh muốn gọi Tiêu Mộ Tuyết lại, có điều nhất thời không tìm được lý do. Không ngờ người luôn luôn miệng lưỡi lưu loát như nàng cũng có lúc á khẩu. Cố Vân Cảnh nhìn chăm chú vào bóng dáng dịu dàng của Tiêu Mộ Tuyết mà suy nghĩ miên man bất định một cách không kìm được lòng.
Thiếu niên thở dài: lẽ nào do dược hiệu? Nàng bóp cằm mình đến đau đớn mới thôi; mà lỡ tay làm mình đau quá, Cố Vân Cảnh thốt ra tiếng, rồi lại bắt đầu xoa cằm. Lắc đầu thở dài một hồi, nàng đi tìm Thải Nguyệt.
Thải Nguyệt đang may đồ mới cho Cố Vân Cảnh, vừa thấy thế tử đến lập tức buông việc đang làm trong tay. Thải Nguyệt cuộn kim chỉ lại, nhìn Cố Vân Cảnh, trên mặt lộ ra vẻ ngọt ngào khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
"Ngươi đang làm đồ mới sao?"
Cố Vân Cảnh hưng trí nói.
Thải Nguyệt gật đầu.
Cố Vân Cảnh vu. ốt ve bộ đồ, cảm giác thoải mái mềm mại truyền khắp đầu ngón tay, nàng cười nói:
"Vải này thật là thoải mái, đường may thật là tinh xảo."
"Thải Nguyệt, võ công của ngươi cao, tâm địa lại thiện lương, còn biết chiếu cố người, làm quần áo lại đẹp nữa."
Phò mã khen không dứt miệng.
Từ nhỏ nàng đã chịu nhiều ơn chiếu cố từ đối phương, Cố Vân Cảnh xem Thải Nguyệt như tỷ tỷ, cũng nguyện ý trêu ghẹo người ta, nàng nhướn mày nói:
"Về sau ai cưới ngươi, thật đúng là có phúc."
Thải Nguyệt vừa nghe, vẻ vui sướng bị bại lui không còn. Thần sắc khẽ biến, ngữ khí nàng có vẻ giận:
"Ai phải lập gia đình? Ta mới không lấy chồng." Rồi đột nhiên xoay người sang chỗ khác.
Mấy năm nay, Thải Nguyệt ngàn y trăm thuận, cẩn thận chiếu cố Cố Vân Cảnh. Cố Vân Cảnh cho tới bây giờ còn chưa thấy Thải Nguyệt tức giận cho nên đột nhiên hoảng sợ và đỏ mặt.
"Thải Nguyệt, sao ngươi tức giận vậy? Ta chỉ đùa thôi. Ngươi đừng để ý." Cố Vân Cảnh gãi đầu giải thích.
Thải Nguyệt nhìn thế tử gia nóng vội, bật cười:
"Xem ngươi sốt ruột như con khỉ kìa, được rồi, ta không giận nữa, về sau ngươi đừng vui đùa như thế là được."
Thải Nguyệt vốn vẫn xưng hô Cố Vân Cảnh là thế tử, bất quá Cố Vân Cảnh cảm thấy nó làm hai người trở nên xa lạ. Thải Nguyệt không phải người của Hầu Phủ
- mà từ Vong Ưu Cốc đến chỉ vì chiếu cố mình. Cố Vân Cảnh rất cảm kích ân tình này, bởi vậy để Thải Nguyệt trực tiếp xưng hô tên của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!