Chương 5: Đưa Tôi 20 Tỷ

Vốn dĩ tâm trạng của cô đã thả lỏng hơn sau cuộc điện thoại, nhưng lúc này lại trở nên căng thẳng.

Sau khi Tô Thời Sơ đi theo Ân Dĩ Mặc xử lý xong quy trình phức tạp, cô ngồi ở đại sảnh cảm thấy mọi thứ không chân thật, không khỏi nhìn chằm chằm mặt bàn ngẩn người, nhân viên ở đối diện hơi mất kiên nhẫn:

"Cô gái, mời cô ký tên."

Thật ra nhân viên rất hâm mộ Tô Thời Sơ, tuy rằng cô ấy không nhận ra người này là kiệt xuất trong giới kinh doanh

- Ân Dĩ Mặc.

Nhưng xét về ngoại hình, anh chắc chắn là nam thần hạng nhất, dư sức xứng đôi với Tô Thời Sơ.

À à, được. Tô Thời Sơ bị thúc giục, lập tức cúi đầu, rồng bay phượng múa ký tên mình lên.

Đứng ở cửa cục dân chính, trong tay Tô Thời Sơ cầm hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, cô còn chưa cầm nóng tay thì đã bị Ân Dĩ Mặc cướp mất.

Để tôi bảo quản. Ân Dĩ Mặc nheo mắt lại, môi mỏng khẽ động, hoàn toàn không để cô cầm thêm vài giây.

"Vậy tôi có thể chụp ảnh được không?" Tô Thời Sơ nhẹ giọng nói:

"Tôi muốn cho cha tôi xem, chứng minh con gái của ông ấy vẫn có thể gả được."

Ân Dĩ Mặc vốn định từ chối nhưng khi đối diện với đôi mắt chờ mong kia, lời nói đến bên miệng lại thay đổi:

"Có thể, nhưng không thể truyền ra ngoài."

Trước giờ Ân Dĩ Mặc làm việc luôn khiêm tốn, với thế giới bên ngoài mà nói, anh vẫn luôn là một sự tồn tại thần bí, anh không muốn vì một cuộc hôn nhân không kéo dài quá lâu mà rêu rao khắp nơi.

Tuy nhiên, nếu như chỉ thỏa mãn lòng hiếu thảo của Tô Thời Sơ đối với cha mình, anh cảm thấy không có gì đáng ngại.

Sau khi đăng ký kết hôn xong, Ân Dĩ Mặc đưa cô về bệnh viện để cô chăm sóc cha mấy ngày.

Trong bệnh viện.

"Ông già, cha thấy chưa, con đã nói con gả cho Ân Dĩ Mặc mà cha không tin!"

Hai tay Tô Thời Sơ chống nạnh, vẻ mặt đắc ý, kiêu ngạo như chim công:

"Giờ đã tin rồi chứ? Giấy trắng mực đen, còn có mộc đỏ của Cục Dân chính đấy!"

Tô Thắng Quốc đang ngồi trên giường nâng kính lên, liếc mắt nhìn ảnh chụp trong điện thoại, rồi liếc mắt nhìn Tô Thời Sơ, cuối cùng vẫn tiếp nhận sự thật này, không khỏi thở dài:

"Hai vợ chồng này, một đứa ngốc là đủ rồi, hai đứa đều!"

"Cha! Cha đang nói gì vậy? Cái này chứng tỏ con gái cha ưu tú nên mới có thể được người đàn ông tốt như Ân tổng coi trọng!" Tô Thời Sơ không khỏi mở miệng trách móc, trong giọng nói chứa vẻ làm nũng, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương.

Chỉ cần cha có thể sống yên ổn thì cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Mấy ngày nay, Ân Dĩ Mặc hoàn toàn không liên lạc với cô, nếu không phải bệnh viện không giục cô nộp tiền thuốc men nữa thì cô thật sự cho rằng chuyện xảy ra ngày hôm đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Mãi đến một ngày, khi cô đang ở trong phòng bệnh chăm sóc Tô Thắng Quốc, điện thoại bỗng nhiên nhận được tin nhắn do đồng nghiệp gửi tới.

"Thời Sơ, cô kết hôn rồi hả?"

Sau đó cô ấy đính kèm thêm một tấm ảnh, trên đó là hình ảnh Tô Thời Sơ cầm hai quyển sổ màu đỏ, Ân Dĩ Mặc đứng phía sau.

Không nghĩ tới bại lộ sớm như vậy, Tô Thời Sơ rất bất ngờ:

"Cô nhìn thấy ở đâu vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!