Chương 49: Cô Chính Là Lễ Vật

Trong nháy mắt, Tô Thời Sơ từ trên sô pha bật dậy, trên mặt mang theo ai oán, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng đi theo vào phòng ngủ.

Ức h.i.ế. p người làm công là vô nhân đạo, ban ngày cô đã có một ngày bận rộn công việc ở công ty, buổi tối còn phải tăng ca không lương, bôi thuốc cho Ân xấu xa.

Dựa theo lời của Lâm Hoài, Tô Thời Sơ từ trong ngăn kéo tìm được một cái hộp đựng thuốc.

Không biết từ lúc nào, Ân Dĩ Mặc đã nằm lên giường, cởi hết quần áo.

Áo sơ mi cũng được mở rộng, lộ ra lồng n.g.ự. c dày rộng.

"Ban ngày ban mặt, Ân tổng lại giở trò lưu manh."

Tô Thời Sơ vừa xoay người, liền nhìn thấy cảnh này, lập tức che hai mắt lại, lặng lẽ từ trong kẽ ngón tay ngắm nhìn cơ bắp cường tráng gợi cảm của người kia.

Dáng người của Ân Dĩ Mặc rất tốt, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ chiếu vào lòng n.g.ự. c anh, tản ra ánh sáng óng ánh.

Dáng dấp của người đàn ôgn này, thật sự là quá tuyệt…

Cũng đều là mỗi ngày đều ngồi trong văn phòng làm việc như nhau, nhưng sao những người đàn ông khác bụng to, cả người đầy mở.

Còn người đàn ông này thì lại giống như mỗi ngày đều đi đến phòng tập thể dục rèn luyện thân thể, có thể quản lý vóc người hoàn mỹ như vậy?

Mặc dù trong lòng Tô Thời Sơ oán thầm nhưng vẫn không quên vụng trộm liếc mắt nhìn vài lần, nuốt nước miếng.

"Muốn nhìn thì nhìn, cần gì phải nhìn trộm."

Giọng nói lạnh lùng của Ân Dĩ Mặc truyền đến, liếc mắt một cái đã nhìn thấu ngụy trang của Tô Thời Sơ.

Trên mặt Tô Thời Sơ nóng bừng, ngượng ngùng buông tay xuống:

"Vậy vì sao anh lại đột nhiên cởi quần áo?"

Cô vừa hỏi xong, liền nhìn thấy những vết bầm tím cùng với vết thương trên lưng của Ân Dĩ Mặc, nhịn không được hít một hơi lạnh.

Hai người này ra tay thật tàn nhẫn, ngay cả những vị trí không nhìn thấy được trên người cũng không buông tha.

Tô Thời Sơ yên lặng thu hồi tầm mắt, không còn tâm trạng thưởng thức cơ bắp của người nào đó nữa, yên lặng mở hộp thuốc, thuần thục lấy ra thuốc mỡ tiêu sưng và tăm bông.

Ngồi ở bên cạnh giường của Ân Dĩ Mặc, nhìn thấy những vết thương xanh tím trên người anh ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng càng khiếp sợ không thôi, thật lâu sau vẫn không có phản ứng gì

Hai tay Ân Dĩ Mặc vòng trước ngực, nửa người trên trần trụi, vẻ mặt thản nhiên:

"Xem ra cô rất thích ngắm dáng người của tôi, nhìn lâu như vậy."

Tô Thời Sơ lườm anh một cái, khó có được lúc không dùng ngữ khí cung kính nói với anh:

"Thật không nghĩ đến Ân tổng và Lục thiếu gia đều đã là người trưởng thành, nhưng lại đánh nhau giống như trẻ con."

Nói xong, cô không chút lưu tình dùng tăm bông, thẳng tay đè vào vết thương đang sưng đỏ sau lưng Ân Dĩ Mặc.

Ân Dĩ Mặc vừa chuẩn bị mở miệng đáp trả, thì cảm giác đau đớn từ sau lưng truyền đến, khiến cho anh khẽ nhíu mày, không nói nên lời.

Người phụ nữ này là đang nhân cơ hội trả thù anh.

Tô Thời Sơ thấy anh chịu đau đớn, tươi cười càng thêm tuỳ ý, giọng cô lại vang lên:

"Không ngờ năng lực chịu đựng của Ân tổng cũng rất tuyệt nha."

Tuy lời nói vẫn mang ý châm chọc, nhưng mà lực độ động tác trên tay đã nhẹ hơn khi nãy rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!