Chương 46: Ánh Mắt Trìu Mến

Phương Đào Phỉ vừa dứt lời, Tô Thời Sơ lập tức nuốt nước miếng, trong lòng có chút khẩn trương.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua lá bài trong tay mình, là Sáu Bích, không phải lá Quốc Vương.

"Ai là Quốc Vương?" Phương Đào Lục vẫn hăng hái, ánh mắt sáng lấp lánh.

Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Đúng lúc này, Ân Dĩ Mặc nâng cằm lên, ném ra một lá bài Quốc Vương.

"Hai Cơ và Sáu Bích, uống rượu giao bôi."

Ân Dĩ Mặc lười biếng dựa vào sofa, sắc mặt nhàn nhạt, gương mặt tuấn tú ẩn nấp dưới ánh sáng lờ mờ, môi mỏng mím chặt, không thấy một chút ý cười.

Lúc này, Lục Cảnh Thâm chậm rãi lấy thẻ bài ra, đặt lên mặt bàn: "Tôi là Hai Cơ."

Phương Đào Phỉ lập tức mím môi, có chút không vui: "Cảnh Thâm, em không phải là Sáu Bích…"

Lục Cảnh Thâm đáp lại bằng ánh mắt trấn an.

"Vậy ai là Sáu Bích?" Ôn Thư híp mắt, nhìn thoáng qua Tô Thời Sơ.

Đúng vậy, hiện tại chỉ có Tô Thời Sơ chưa mở lá bài ra.

Nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào người mình, Tô Thời Sơ cắn răng, cổ vũ bản thân, đẩy lá bài ra phía trước.

"Thật ngại quá, tôi là Sáu Bích." Tô Thời Sơ mở miệng cười cười, chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.

Phó Đình Thành nhướng mày, ánh mắt ái muội nhìn hai người bọn họ vài lần.

Lệ Hàn Uyên cũng đẩy kính mắt gọng vàng lên, nhìn hai người họ, hiển nhiên cảm thấy hứng thú vô cùng.

Dù sao, một người là bạn trai của Phương Đào Phỉ, chính là Lục Cảnh Thâm.

Một người là vợ của Ân Dĩ Mặc, là Tô Thời Sơ.

Hai người bọn họ cứ như vậy mà uống rượu giao bôi, dĩ nhiên là rất kích thích.

Nhìn ánh mắt Phương Đào Phỉ lóe lên sự thất vọng và cô đơn, Tô Thời Sơ cảm thấy lá bài này giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhịn không được mà lén trừng mắt Ân Dĩ Mặc một cái.

Quả nhiên là Ân cẩu, tính kế người khác mù quáng, vậy mà lại đổ lên đầu cô như vậy.

Ân Dĩ Mặc vẫn duy trì tư thái lười biếng vừa rồi, chỉ là thu hồi đôi mắt tuấn tú, gương mặt tinh xảo chậm rãi trở nên căng thẳng, trên mặt phủ một sự lạnh lùng nhàn nhạt.

Anh không nói gì, nhưng rõ ràng từ sắc mặt của anh, Tô Thời Sơ có thể đọc ra được một câu…

"Nếu cô dám uống ly rượu này với anh ta, cô sẽ chết."

Tô Thời Sơ rùng mình một cái, trong lòng thầm cầu nguyện, cân nhắc câu chữ rồi mới chậm rãi mở miệng.

"Hay là bỏ qua đi, dù sao Lục thiếu gia cũng đã có Phương tiểu thư…" Tô Thời Sơ gượng cười, cố gắng nghĩ biện pháp giải thoát.

Phương Đào Phỉ không để ý quá nhiều, ngược lại chính là vô cùng rộng lượng, cười cười khoát tay áo, ngữ khí nhẹ nhàng, biểu cảm trên mặt lại thản nhiên không ngờ được:

"Không có việc gì, Tô tiểu thư, đây chỉ là trò chơi thôi mà, không cần quá mức nghiêm túc."

Nói xong, cô ta còn chớp chớp mắt, vẻ mặt kiêu ngạo giống như có được cả thế giới:

"Huống hồ, tôi rất yên tâm về Cảnh Thâm, anh ấy vĩnh viễn chỉ yêu một mình tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!