Một bàn tay to chặn ở trán cô, đầu óc Tô Thời Sơ trong nháy mắt cứng đờ.
"Sau này đừng cúi đầu, tổn thọ tôi." Ân Dĩ Mặc nhẹ giọng nói, sau đó nhanh chóng rút tay về.
Trán của cô vẫn có chút nóng lên, lẽ ra cô không nên nói sớm như vậy.
Tô Thời Sơ xấu hổ sờ sờ mũi, nghe lời gật gật đầu.
"Vậy thì tôi không cúi đầu nữa, nhưng vẫn là cảm ơn Ân tổng." Tô Thời Sơ nghiêm túc cảm ơn Ân Dĩ Mặc từ đáy lòng.
Tuy nhiên, đây là những thỏa thuận mà họ đã thỏa thuận trước đó.
Ân Dĩ Mặc gật đầu, vẻ mặt đặc biệt thản nhiên:
"Không cần cảm ơn, ngày mai cô sẽ có nhiệm vụ mới."
Nhiệm vụ mới?
Tô Thời Sơ ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt, cẩn thận mở miệng: Nhiệm vụ mới gì?
"Làm tổng thư ký, cô cảm thấy cô hiện tại mình có tư cách sao?"
Nếu như nói về độ quen thuộc của cô đối với chồng sách kia, vậy cô có đủ tư cách, cô cơ bản có thể làm được.
Để có thể nhớ ngược và vận dụng linh hoạt, nhưng trên thực tế, dù là năng lực hay kinh nghiệm thì quả thực cô còn xa mới là một thư ký chuyên nghiệp thực thụ.
Nhớ tới kỹ năng ăn nói không chê vào đâu được của Phương Tịnh Huyên khi đó và còn có khí chất luôn điềm tĩnh tự tin của cô ta, đúng là cô vẫn còn kém xa.
Ân Dĩ Mặc đút một tay vào túi, với tư thế kiêu ngạo:
"Nếu chỉ là trợ lý thư ký trong cuộc sống, cô có thể làm tốt, nhưng những thứ tôi muốn ở cô, không chỉ có vậy."
Ánh mắt Tô Thời Sơ bình tĩnh nhìn Ân Dĩ Mặc.
Môi Ân Dĩ Mặc mím thành một đường thẳng, nhìn thoáng qua Tô Thời Sơ:
"Dựa theo thỏa thuận, tôi sẽ cho cô một số vốn nhất định để thực hiện quản lý độc lập trong tương lai, nhưng khả năng hiện tại của cô là không đủ."
Nghe vậy, trái tim Tô Thời Sơ run lên, sau đó cô cảm thấy có chút chột dạ cùng áy náy.
Ban đầu cô nghĩ rằng công việc tốt mà Ân Dĩ Mặc đã nói lúc ấy, chính là làm thư ký cá nhân của anh, nhận một khoản tiền lương không thấp.
Nhưng xem ra bây giờ có vẻ như là cô nghĩ quá đơn giản rồi.
"Tôi sẽ không để cô ở lại bên cạnh tôi lâu dài. Cô cần phải trở về cuộc sống vốn có của mình, chăm sóc Tô Thắng Quốc, trở lại đúng con đường ban đầu của cô."
Ân Dĩ Mặc nâng cằm lên, mắt nhắm hờ, như thể anh đã nhìn thấy tất cả mọi thứ sau đó.
Không biết vì sao, trong lòng Tô Thời Sơ cũng không có vui sướng như vậy.
Vốn cô còn cầu nguyện cuộc hôn nhân hoang đường này có thể nhanh chóng qua đi, cô sẽ tránh xa vòng vây của Ân Dĩ Mặc và trở lại cuộc sống bình yên.
Mà giờ phút này, n.g.ự. c cô lại cảm thấy có chút ngột ngạt.
"Được, cám ơn Ân tổng."
Tô Thời Sơ xua đi cảm giác mất mát trong lòng, chớp chớp mắt đáp ứng.
Nghe được câu trả lời máy móc mà cố định của cô, Ân Dĩ Mặc liếc nhìn Tô Thời Sơ một cái, không nhận ra được cảm xúc của cô, châm chọc hừ nhẹ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!